Số Phận Sắp Đặt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-26 06:53:44
Lượt xem: 747
4
Tin đầu tiên tôi nghe được khi tỉnh dậy là tôi bị hủy hôn.
Nghe nói nhà ông Vương chặn trước cửa nhà tôi, đòi mẹ tôi trả lại tiền sính lễ.
Mẹ tôi thấy tôi tỉnh, quay lại tát tôi một cái.
“Đồ không biết liêm sỉ! Tao chỉ đi vắng một lúc, mày đã làm ra cái chuyện mất mặt này!”
Tôi không còn cảm giác đau trên mặt, kiên quyết đòi báo cảnh sát.
Mẹ tôi nghe vậy càng tức giận, nhốt tôi trong phòng, không cho tôi ra ngoài.
Bà sợ mất mặt.
Tối đến, bà đưa cho tôi hai viên thuốc, bắt tôi uống.
Còn vui vẻ bảo tôi hai tin tốt.
Một là nhà ông Vương không đòi lại sính lễ nữa, hai là bà đã tìm được người khác cho tôi.
Bà lại có thể nhận thêm một khoản sính lễ!
Tôi xoa đôi mắt sưng đỏ, dường như không còn nước mắt để rơi.
Tối hôm đó, chị dâu mang cơm cho tôi, ánh mắt lảng tránh, lí nhí nói chị không hề biết anh trai mình quay về làng.
Nhìn gương mặt sưng đỏ của chị, tôi đoán mẹ tôi đã trút giận lên chị.
Tôi nhân cơ hội nhờ chị giúp một việc nhỏ.
Chị sững người, đáp lại: “Em điên rồi,” rồi bỏ đi.
Chiều hôm sau, anh trai chị dâu tôi thực sự đến.
Đến để gây chuyện.
Anh ta đập phá hết những gì có thể trong sân nhà tôi.
Mẹ tôi chửi rủa không ngừng.
“Một thằng nghèo mạt còn dám đòi làm rể nhà tôi! Nếu không vì đứa cháu nội chưa ra đời, tôi đã cho cảnh sát bắt anh đi t/ử hình rồi!”
“Mụ già kia, đừng có được nước làm tới! Tao chịu làm rể mụ là phúc của mụ đấy! Đừng ép tao nổi điên, tao sẽ lấy cả mụ luôn đấy!”
Nói xong, anh ta lau miệng, cười một cách dâ/m đ/ãng.
Hai người nhanh chóng xông vào đánh nhau.
Tiếng chửi rủa của mẹ tôi và tiếng cười hả hê của anh ta thu hút không ít dân làng đi làm đồng về.
Mẹ tôi yếu thế, chửi bới, gọi tôi và chị dâu ra giúp.
Chị dâu xoa bụng, đứng từ xa không dám bước tới.
Tôi cầm d/ao phay xông tới c.h.é.m anh ta, nhưng bị mẹ tôi đá ngã.
“Con ranh này, mày điên rồi à!”
Anh ta nhân cơ hội trốn sang bên cạnh, còn tranh thủ sờ ngự/c tôi!
Con d/ao trong tay tôi bay ra ngoài!
Mặc kệ mẹ tôi chửi rủa, tôi quay về phòng, khóa cửa lại.
Tôi lấy từ trong áo ra một chiếc điện thoại thông minh cũ màu đỏ.
5
Tôi là đứa trẻ bị mấy đứa nhỏ trong làng gọi là “đồ con hoang.”
Từ khi có ký ức, mỗi ngày trôi qua đối với tôi đều là một cơn ác mộng.
Ba tôi thường xuyên ra ngoài trăng hoa, ông và mẹ tôi cãi nhau suốt ngày.
Sau khi mẹ tôi mang thai tôi, ba tôi càng không về nhà nữa.
Ông nghi ngờ tôi không phải con ông.
Ngay cả mẹ tôi, mỗi lần tức giận cũng gọi tôi là “đồ con hoang,” bà bảo việc tôi sinh ra là một sai lầm.
Tôi đã quan sát kỹ tất cả họ hàng bên nội, quả thực tôi chẳng giống ai.
Tôi hỏi mẹ, và nhận lại một trận đòn.
Trong nhà, tôi luôn sẵn sàng bị đ/ánh bất cứ lúc nào.
Mẹ tôi dùng bất kỳ vật gì vớ được để đ/ánh tôi, tất cả đều để lại những vết đau thấu đến tận tâm can, nhiều ngày không tan.
Tôi phải dậy từ tờ mờ sáng để làm việc nhà.
Khi tôi còn chưa cao bằng bếp, tôi đã lo cả ba bữa ăn cho gia đình.
Đôi bàn tay bé nhỏ của tôi sớm đã chai sạn.
Mùa đông, tay tôi nứt nẻ, ban đêm vừa ngứa vừa đau, khổ sở không tả nổi.
Dù vậy, tôi vẫn phải giặt đồ bằng nước lạnh, vì nấu nước nóng tốn củi.
Những vết nứt rỉ m.á.u ngâm trong nước lạnh pha bột giặt rẻ tiền, đau đến khóc không thành tiếng.
Tôi chỉ được ăn đồ thừa, có hôm chỉ còn nước rau, tôi chan với bánh bao hoặc cơm để ăn qua bữa.
Lúc nhỏ, tôi rất ghen tị với anh trai tôi, vì anh được mẹ yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Sau đó, tôi lại ghen tị với con ch.ó hoang mà nhà tôi nhặt về, vì nó được ăn no và không bị đánh.
Tôi được miễn toàn bộ học phí, mẹ tôi mới miễn cưỡng cho tôi đi học.
Còn anh trai tôi, mẹ tôi năn nỉ anh đi học, anh cũng không chịu.
Nỗi khổ thực sự của tôi bắt đầu từ một đêm mưa tầm tã.
Hôm đó, mẹ tôi bắt anh trai tôi đưa tôi đi tìm ba tôi về.
Ba tôi đã cặp kè với một góa phụ trong làng từ lâu, ông muốn ly hôn với mẹ tôi.
Mẹ tôi không đồng ý ly hôn, bà sợ mất mặt, muốn ba tôi quay về nhà.
Mẹ tôi nghĩ rằng anh trai tôi và tôi có thể làm ba tôi cảm động, đánh thức trách nhiệm làm ba trong ông.
Nhưng anh trai tôi bỏ tôi giữa đường để đi theo bạn bè.
6
Tôi một mình quàng tấm áo mưa, đi đến nhà góa phụ.
Vừa mở cửa nhìn thấy tôi, bố tôi liền tung một cú đá thẳng vào bụng tôi.
Tôi bị đá ngã xuống vũng nước, tấm áo mưa cũng dính đầy bùn.
“Đồ con hoang! Ông không phải bố mày! Đừng để tao thấy mày nữa, cút!”
Tôi thấy trong mắt người đàn bà góa phía sau ông đầy sự chế giễu.
Không hiểu sao, khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đau hơn cả những vết thương trên cơ thể.
Tôi như phát điên, hét lên bắt bố về nhà, đổi lại là những trận đòn tàn nhẫn hơn.
Tôi ngã xuống vũng bùn, đau đến mức không thể gượng dậy.
Người đàn bà góa ghé sát tai bố tôi thì thầm điều gì đó, ánh mắt nhìn tôi lập tức thay đổi.
Bà ta bảo tôi vào nhà trước.
Quần áo tôi ướt sũng, chiếc áo mỏng dính chặt vào người.
Tôi run rẩy ôm lấy hai tay, người đàn bà cười lớn.
“Con bé gầy nhom, nhưng dáng dấp không tệ. Nhìn kỹ thì nó giống y chang ông bố ruột trong lời đồn nhỉ!”
Tôi len lén liếc bố, sợ ông tức giận vì câu nói này mà không chịu về nhà.
Trước khi đi, mẹ tôi bảo, nếu bố không chịu về, tôi cũng đừng quay về nữa.
Bố tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, coi như mặc nhận.
Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rõ ràng rằng, tôi đúng là một đứa con hoang.
“Lại đây, thay cái này đi! Kẻo cảm lạnh!”
Người đàn bà quăng cho tôi một chiếc váy dài bằng loại vải trơn mịn, rồi kéo tay tôi vào căn phòng phía sau.
Lúc tôi bước ra, đôi mắt người đàn ông trên giường sáng rực lên.
Người đàn bà nắm chặt cổ tay tôi, đau đến mức tôi thét lên.
Ngay sau đó, đèn tắt phụt.
Một tội ác vô nhân tính đã diễn ra trong đêm mưa ấy.
Tôi kêu gào đến khản cổ.
Nhưng ngoài tiếng sủa của con ch.ó ngoài sân, tất cả âm thanh đều bị nhấn chìm trong tiếng mưa.
Bố tôi quả thực đã theo tôi về nhà.
Mẹ tôi chỉ liếc tôi một cái, giọng mỉa mai: “Mày có vẻ hữu dụng hơn tao nghĩ!”
Hôm đó, lần đầu tiên tôi được ăn thịt no nê.
Mẹ quăng cho tôi một vỉ thuốc, dặn tôi đừng ra ngoài nói lung tung.
Bố tôi lúc ở nhà tôi, lúc lại về nhà kia.
Không lâu sau, ông tạm thời ở lại nhà chúng tôi.
Vì người đàn bà góa kia, chế/t rồi.
Bà ta chế/t vì ngộ độc khí carbon monoxide.
Cảnh sát nói đó là một tai nạn.
Sách giáo khoa từng nói, khí carbon monoxide là một loại khí độc không màu, không mùi, không vị, không thể cảm nhận bằng giác quan, có thể làm giảm khả năng vận chuyển oxy trong máu.
Tôi cảm thấy một niềm khoái cảm kỳ lạ trong lòng.
Một niềm vui lan thẳng đến tận da đầu.
Bố tôi không chế/t cùng người đàn bà góa đó đêm hôm ấy.
Hôm đó, mẹ sai tôi qua gọi bố về, sau một hồi ầm ĩ, khi tôi rời đi họ đã ngủ say.
Ngay khi tôi vừa đi, bố tôi bị người ta gọi đi chơi bài thâu đêm.
Thế là ông thoát được.
Nhưng “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.”