Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SINH SINH AN BÌNH - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:08:39
Lượt xem: 61

3.

Ngày ba mươi tháng Sáu.

Trong cung truyền chỉ triệu ta vào cung.

Mẫu thân nói nếu không muốn thì cứ từ chối, lúc nói lời này, trong mắt người tràn đầy vẻ phẫn hận, hiển nhiên cảm thấy đây là sự sỉ nhục của hoàng gia đối với ta.

Để mặc những lời đồn bên ngoài lan tràn rồi mới triệu ta vào cung, xem như một cách thể hiện ân đức của thiên gia, chứng tỏ chưa hề vứt bỏ Tống gia chúng ta.

Ta mỉm cười trấn an mẫu thân: “Mẫu thân, không sao đâu.”

Năm lớp áo cung trang nặng nề khiến ta gần như nghẹt thở, trên đầu dù chỉ cài mấy món trang sức đơn giản nhưng đã cảm thấy nặng đến mức cổ cũng trở nên đau nhức.

Uyên Ương đỡ ta từng bước đi đến cung Ngô Đồng, ta dựa vào người nàng thở hổn hển. Người đến đón ta là Sơ Ảnh – nữ quan thân cận nhất của Hoàng hậu nương nương. Nàng biết thân thể ta yếu ớt nên cũng không thúc giục chúng ta.

Có lẽ ta vẫn chưa hoàn toàn thất sủng. Ta thầm suy tính trong lòng, nếu hoàng gia thật sự muốn hủy bỏ hôn ước, ta nên làm gì để tranh thủ giành lại lợi ích lớn nhất cho Tống gia đây.

Một loạt những câu hô thông truyền vang lên, ta quỳ trên nền gạch lạnh lẽo của cung Ngô Đồng, dập đầu hành lễ, đầu gối va chạm với mặt đất đến phát đau.

“Sinh Sinh đến rồi, còn không mau đỡ Sinh Sinh dậy ban chỗ ngồi.”

Đợi ta dập đầu xong xuôi, Hoàng hậu nương nương mới vội vàng sai người đỡ ta ngồi xuống. Khuôn mặt ta đã tái nhợt vì mệt mỏi nhưng vẫn giữ lễ nghi mà cúi đầu tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”

Ta nghĩ bây giờ chắc dáng vẻ của ta chẳng dễ nhìn chút nào, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, Uyên Ương cẩn thận dùng khăn lau giúp ta.

“Đều do bản cung sơ suất, Sinh Sinh vốn thân thể yếu đuối, lại bắt người hành đại lễ như vậy. Người đâu, kéo kẻ nô tài không biết phép tắc này ra ngoài đánh hai mươi trượng!”

Nô tỳ bị trách phạt thực ra chỉ vì đỡ ta chậm trễ vài giây. Ta biết đây là một màn thị uy, g.i.ế.c gà dọa khỉ, nhưng ta cũng không muốn trở thành con khỉ bị dọa đó.

Nhấp một ngụm trà Sơ Ảnh vừa đưa tới, ta mỉm cười bình thản. Hoàng hậu thấy không ai tiếp lời màn diễn của mình, cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì khác.

“Sinh Sinh à, dạo này trời liên tục mưa lớn nên không đón ngươi vào cung nhìn một chút được, thân thể khá hơn chút nào chưa?”

Ta vừa vặn ho nhẹ hai tiếng: “Tạ ơn nương nương quan tâm, trước đó nhiễm phong hàn vì trúng gió, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng không có gì đáng ngại.”

Hoàng hậu bị ta chặn họng, không biết nên nói gì tiếp đành cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Không khí trong cung dần trở nên căng thẳng.

“Thái tử điện hạ đến.”

Tiếng thông truyền vang lên, ta cúi đầu, lặng lẽ ngắm nhìn những đường thêu phức tạp trên váy mình. Đó là chiếc váy mà mẫu thân đã đặc biệt mời tú nương của Như Ý Phường may cho ta, mặt trên không phải thêu hoa điểu ngư thụ (hoa lá chim cá), mà là những dòng kinh văn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

“Tiểu nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Ta rời mắt khỏi lớp thêu trên váy, ngẩng đầu lên liền trông thấy hai bóng người quỳ trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng xứng đôi.

Hoàng hậu vội vã sai người đỡ bọn họ đứng lên, sợ họ quỳ lâu sẽ mệt mỏi. Thần nữ quả nhiên có phong thái của thần nữ. Nàng mặc một bộ váy lụa tay rộng màu trắng ngà, trên áo thêu họa tiết trúc xanh.

Không biết có phải sự hiện diện của ta quá đột ngột hay không, nàng hơi nghiêng đầu, khẽ liếc mắt nhìn ta. Ta nhìn chằm chằm vào tà váy thêu trúc xanh của nàng đến mức thất thần, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Ánh mắt nàng dịu dàng, hoàn toàn không mang theo địch ý như ta từng tưởng tượng. Dù sao những lời đồn trong cung ngoài phủ cũng đã râm ran đến mức này.

“Gần đây thân thể Sinh Sinh đã khá hơn chưa?” Thái tử điện hạ ngồi cạnh ta cất giọng hỏi han.

Thực ra, mặc dù có hôn ước với hắn nhưng ta và hắn ít khi gặp mặt. Hắn có tính cách ôn hòa, khác xa với danh tiếng bạo ngược của Hoàng thượng. Trong dân gian, hắn còn được ca ngợi là một vị hiền quân tương lai.

“Tạ ơn điện hạ quan tâm, đã đỡ hơn rồi.”

Những lời này chẳng qua cũng chỉ là khách sáo, ai cũng biết thân thể ta yếu ớt, ngoài số mệnh tốt ra thì chẳng có ưu điểm nào khác.

Những điều tiểu thư thế gia nên biết, ta đều không biết. Những điều tiểu thư thế gia không cần biết, ta lại càng không biết. Ngoài chuyện uống thuốc, e rằng ta chỉ có một bản lĩnh duy nhất – đó là mỗi lần sắp c.h.ế.t lại có thể sống sót mà trở về.

“Vậy thì tốt.” Hắn nhận được câu trả lời của ta, lập tức dời đi ánh mắt.

Hoàng hậu tiếp tục ân cần hỏi han, nào là hỏi thần nữ ở trong cung có quen không, nào là hỏi Thái tử có chăm sóc tốt cho thần nữ hay không.

Giọng của thần nữ rất trong trẻo, giống như chim hoàng oanh mà ta từng nghe khi còn nhỏ. Ta lại một lần nữa thất thần, mải mê bận rộn với những suy tư trong lòng.

Có lẽ vì ta cứ giữ dáng vẻ dầu muối đều không ăn, Hoàng hậu đ.â.m ra bực bội, liền để ta xuất cung.

Uyên Ương dìu ta, ta đi rất chậm.

4.

Sau khi về nhà, ta lại đổ bệnh, điều này đã trở thành thói quen.

Mẫu thân canh bên giường, vừa đút thuốc cho ta vừa giận dữ mắng mấy người trong cung.

"Nhất định là bọn họ đã làm khó Sinh Sinh của ta! Nếu phụ thân con còn ở nhà… nếu phụ thân con còn ở nhà…"

Bệnh tật khiến ta như thấy lại cảnh phụ thân bế bổng ta lên không trung xoay vòng vòng. Khi ấy, mẫu thân và tiểu cô cô ngồi dưới gốc cây nhìn hai cha con ta, còn đường ca đứng bên cạnh mỉm cười ôn hòa. Khi đó, ta mới chỉ ba tuổi.

Năm đại bá phụ chiến tử nơi sa trường, đại bá mẫu cũng quyết đi theo người. Bà nói dưới suối vàng lạnh lẽo, sợ đại bá phụ nhìn không rõ đường.

Lúc ấy, đường ca chỉ vừa tròn một tháng tuổi, tiểu cô cô ôm huynh ấy quỳ trong linh đường. Trước mặt là hai cỗ quan tài, một bên đặt phụ thân huynh ấy, một bên đặt mẫu thân huynh ấy.

Loading...