Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU TRẬN TUYẾT LỞ - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2025-01-11 08:56:56
Lượt xem: 6,631

Tôi cố gắng phản công, nhưng phát hiện ra tất cả video và hình ảnh của Triệu Vũ Ninh và Lương Duy Nhất trong điện thoại đều biến mất không dấu vết.

Tài khoản đám mây cũng bị xóa sạch.

Lúc này tôi mới hiểu ra, hóa ra ngay từ đầu Triệu Vũ Ninh đã không định cho tôi một trăm triệu đó.

Trong cuộc chiến ly hôn này, tôi đã hoàn toàn thất bại.

Ngay sau đó, là sự ra đi của Hoắc Hâm.

Trước khi qua đời, cô ấy đã sang tên toàn bộ hai căn biệt thự đứng tên mình cho tôi, chuyển hai mươi triệu tiền mặt vào tài khoản của tôi.

Còn để lại cho tôi đứa con gái bảo bối của cô ấy.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, mục tiêu trong cuộc đời tôi chỉ có hai, chăm sóc Hoắc Hy Viện, cùng Hoắc Hy Viện trưởng thành.

15

Chu Nghiên gọi điện hỏi tôi tình hình Triệu Tung thế nào.

Tôi trả lời: "Không rõ."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

"Bây giờ tớ mới phát hiện ra cậu cũng tàn nhẫn thật đấy, nhưng chị em ủng hộ cậu, làm tốt lắm."

Cúp điện thoại, tôi dắt Viện Viện từ rạp chiếu phim đi bộ về nhà.

Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều tôi đã hứa với con bé nếu hôm nay làm xong bài tập, buổi tối sẽ đưa con bé đi xem phim.

Cô nhóc rất nghe lời, không chỉ làm bài tập đúng giờ, mà còn ngoan ngoãn luyện đàn hai tiếng đồng hồ.

Càng ở lâu với Hoắc Hy Viện, tôi càng phát hiện ra con bé thực sự là một thiên thần nhỏ.

Nghe lời, ngoan ngoãn, việc hôm nay chớ để ngày mai.

Làm bài tập, luyện đàn gì đó không bao giờ trì hoãn.

Rạp chiếu phim cách khu chung cư chúng tôi ở không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút là về đến nhà.

Viện Viện đang ríu rít thảo luận về nội dung phim với tôi đột nhiên im bặt, lay lay cánh tay tôi:

"Dì ơi, là anh Triệu Tung."

Theo hướng con bé chỉ, tôi nhìn sang.

Dưới ánh đèn đường, nó cô đơn ngồi trên bồn hoa kia, chính là Triệu Tung.

Tám giờ rưỡi, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn.

Tôi không hiểu tại sao Triệu Tung lại xuất hiện ở đây một mình.

Nhưng tôi không quan tâm.

"Chúng ta vào thôi."

Tôi mỉm cười với cô bé, dắt con bé đi thẳng lên bậc thềm.

Mở cửa.

Vào nhà.

Đóng cửa.

Toàn bộ quá trình đều không để ý đến Triệu Tung đang ở bên cạnh.

Ngược lại Viện Viện có chút lo lắng hỏi: "Chúng ta cứ để anh Triệu Tung ở ngoài như vậy, nhỡ anh ấy bị cảm lạnh thì sao ạ?"

"Không sao, lát nữa người nhà sẽ đến đón anh ấy thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Con đói chưa? Dì nấu cơm đây, Viện Viện muốn ăn gì nào?"

Cô nhóc nhìn ra ngoài một cái, đành trả lời tôi:

"Mì súp bò cà chua ạ."

"Được, vậy tối nay chúng ta ăn mì súp bò cà chua, ngoan ngoãn đi rửa tay đi, dì sẽ nấu xong nhanh thôi."

Căn biệt thự này là nơi Hoắc Hâm ở từ khi về nước.

Cũng là căn nhà mà sau này cô ấy sang tên cho tôi.

Hoắc Hy Viện rất thích nơi này, có lẽ vì ở đây có rất nhiều kỷ niệm về con bé và mẹ.

Nửa tháng trước, chúng tôi đã chuyển ra khỏi biệt thự của Hoắc Tư Diệc, đến sống ở đây.

16

Hai mươi phút sau, tôi nấu mì xong.

Viện Viện ngập ngừng:

"Dì ơi, anh Triệu Tung vẫn còn ở ngoài."

"Đừng để ý đến anh ấy, không còn sớm nữa. Chúng ta ăn cơm trước, ăn xong rồi đọc sách một lát, hôm nay con phải đi tắm rửa đi ngủ sớm đấy."

9 giờ 30 phút, Hoắc Hy Viện tắm xong, tôi lại cùng con bé đọc truyện tranh một lúc.

Khi xuống lầu đã hơn mười giờ.

Bóng người bên bồn hoa vẫn còn đó.

Điện thoại di động liên tục đổ chuông, là một số lạ.

Vừa bấm nút nghe, giọng nói sốt ruột của Triệu Vũ Ninh truyền đến:

"Tống Chi Tinh, Triệu Tung không thấy đâu."

Tôi uể oải trả lời anh ta một địa chỉ.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa, chiếc Bentley màu đen quen thuộc đã dừng ở bên ngoài.

Triệu Vũ Ninh sắc mặt khó coi, lạnh giọng nói:

"Thằng bé đến đây từ lúc nào?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi thản nhiên đáp: "Không để ý, chắc là hơn tám giờ."

"Bây giờ là mười một giờ, Tống Chi Tinh, đừng nói với tôi là cô để con trai ngồi ngoài đó suốt ba tiếng đồng hồ!"

Giọng điệu của Triệu Vũ Ninh rõ ràng đang đè nén cơn giận.

Tôi lại cảm thấy rất nực cười: "Liên quan gì đến tôi?"

Anh ta nhìn chằm chằm tôi, dường như muốn tìm ra cảm xúc gì đó trên khuôn mặt tôi:

"Đây là con trai ruột của cô, thằng bé tuần trước vừa mới xuất viện. Tống Chi Tinh, cô có còn nhân tính không?

"Thằng bé bị cảm lạnh thì sao? Chân thằng bé lại bị ngã thì sao?"

Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta, ra lệnh đuổi khách:

"Thằng bé có c.h.ế.t cóng ở đây, cũng không liên quan một xu nào đến tôi.

"Mau đưa người đi đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi."

 

Loading...