Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-11-23 17:27:33
Lượt xem: 8
Năm đó, nàng ở Lục phủ gặp muôn vàn khó khăn, ít để ý đến chuyện của ngũ tỷ Giang Uyển Oanh. Chỉ nghe nói phu quân của tỷ ấy học tài xuất chúng, là trạng nguyên trẻ nhất triều đình. Khi đó, nàng cảm thán rằng ngũ tỷ thật may mắn, không phải vì phu quân tỷ ấy là trạng nguyên mà là vì ngũ tỷ theo chồng đi nhậm chức ở xa, rời khỏi kinh thành.
Ngoài kia non xanh nước biếc, không có những lễ nghi phiền toái như ở kinh thành. Hơn nữa, đường xá xa xôi, thường sẽ không đưa theo cha mẹ già trong nhà. Tỷ. ấy cùng phu quân tân hôn, bên trên không có trưởng bối chèn ép, trời cao hoàng đế xa, cuộc sống hẳn là tự tại vô cùng.
So với mớ hỗn độn ở Lục phủ, quả thật tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay, khi gặp được ngũ tỷ phu, nàng mới hiểu thế nào là “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma” (Quân tử tài hoa như d.a.o rèn sắc bén, tựa ngọc mài tinh xảo). Chỉ cần hắn xuất hiện, ngõ nhỏ hẹp hòi dường như cũng trở nên rực rỡ hơn. Phong thái ung dung, hành xử đúng mực, ngoài câu nói mang hàm ý khó hiểu kia, ấn tượng của nàng về Bùi Chương vô cùng tốt.
Lại thêm từ nhỏ nàng vốn không học nổi chữ nghĩa, nên tự nhiên đối với những người đọc sách đều có sự ngưỡng mộ. Cả đời này nàng không mong được như họ, chỉ có thể thúc ép Hoài Dật học hành chăm chỉ, nhưng nhóc con đó... ư, chẳng đáng nhắc tới.
Tâm trí Giang Uyển Như dần bay xa. Dù Bùi Chương xuất chúng đến đâu cũng chỉ là một người xa lạ gặp mặt một lần. Nàng còn rất nhiều chuyện phải làm: chuyện của Lục Phụng và Giang Uyển Tuyết, bệnh tình của Hoài Dật, sắp xếp việc đón Tết, đại thọ của tổ mẫu sau năm mới... Từng chuyện từng việc nhanh chóng khiến nàng quên bẵng đi Bùi Chương.
---
Ở phía nam thành, trong ngõ Tân Nguyệt, trước cửa một căn nhà cũ ba gian, một người phụ nữ y phục sang trọng đứng tựa cửa ngóng chờ từ xa.
Bùi Chương bước xuống xe ngựa, bảo tiểu đồng lấy áo choàng lông cừu khoác lên người nàng, giọng nói ấm áp:
“Gió ngoài này lạnh, nàng không cần chờ ta ở đây đâu.”
Người phụ nữ da dẻ trắng trẻo, dung mạo thanh tú. Một mỹ nhân dịu dàng lại mặc áo váy thêu kim tuyến màu hải đường, trên đầu cài trâm hoa mẫu đơn dát vàng. Y phục quá diễm lệ, vô tình che lấp nét thanh nhã vốn có.
Đây chính là phu nhân của Bùi Chương, Giang Uyển Oanh.
Giang Uyển Oanh khoác tay Bùi Chương, vừa đi vừa nói:
“Lâu rồi chàng không về, thiếp lo lắm.”
Hai người vào đến chính sảnh, Bùi Chương kín đáo rút tay mình ra, thản nhiên hỏi:
“Trên đường có chút việc làm chậm trễ. Mẫu thân sao rồi? Sức khỏe đã khá hơn chưa?”
Cơ thể Giang Uyển Oanh thoáng cứng lại, khóe môi hơi trầm xuống:
“Trương biểu muội đã cho mẫu thân uống thuốc, hiện bà đang nghỉ ngơi.”
Bùi Chương hờ hững ừ một tiếng, như thể không nhìn thấy sự khó chịu của nàng:
“Năm hết Tết đến, công việc bận rộn, mẫu thân ở đây phải làm phiền nàng nhiều rồi.”
Nói xong, hắn bước thẳng về thư phòng.
“Phu quân...”
“Phu quân.”
Giang Uyển Oanh vội vàng đuổi theo, bất ngờ ôm lấy vòng eo gầy gò của Bùi Chương từ phía sau, giọng khẽ nghẹn:
“Chàng đừng đi, thiếp... thiếp sợ lắm.”
Hôm nay, nàng tỉnh dậy đã cảm thấy n.g.ự.c nặng nề, lòng dạ bồn chồn, mơ hồ linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Cả ngày nàng không yên tâm, tự tay làm áo choàng cho hắn mà bị kim đ.â.m chảy m.á.u đầy tay. Chỉ khi ra cửa chờ hắn trở về, nàng mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Bùi Chương nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, thở dài không thành tiếng.
“Yên tâm, ta sẽ không nạp biểu muội làm thiếp.”
Dù đã nói điều này rất nhiều lần, Bùi Chương vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Khi ta còn nhỏ sống nhờ ở nhà cô mẫu, bà ấy đối đãi ta như con ruột, ngay cả khi bị thúc phụ trách mắng cũng nhất quyết để ta được học hành. Nay cô mẫu đã qua đời, chỉ còn lại biểu muội một thân cô quạnh, ta là huynh trưởng, đương nhiên phải chăm sóc.”
“Ta với Trương nhi chỉ có tình huynh muội, tuyệt đối không có nửa điểm tình cảm nam nữ.”
“Nhưng mẫu thân không nghĩ vậy!”
Giang Uyển Oanh ngắt lời, đôi mắt lập tức mở to:
“Từ lâu bà đã muốn Trương biểu muội trở thành con dâu bà rồi! Mẫu thân... mẫu thân ghét thiếp!”
Bùi Chương trầm mặc giây lát. Vị đại nhân vốn xử lý mọi việc bên ngoài khéo léo lại cũng cảm thấy đau đầu vì cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu. Một bên là mẫu thân sinh thành dưỡng dục, một bên là thê tử từng cùng hắn chia sẻ khó khăn. Với hắn, cả hai đều là món nợ phải trả.
Hắn bình tĩnh nói:
“Chúng ta vợ chồng xa nhà ba năm, mẫu thân chưa có cơ hội ở gần nàng. Lâu ngày sẽ hiểu nhau hơn thôi.”
Ánh mắt Giang Uyển Oanh lóe lên chút giễu cợt. Trương biểu muội đã ở quê nhà Thanh Châu chăm sóc bà ba năm, nay cả hai cùng lên kinh, ý đồ của bà quá rõ ràng. Hơn nữa...
Nàng cúi đầu, giọng nói mang theo chút ấm ức:
“Mẫu thân sẽ không bao giờ thích thiếp đâu, phu quân, chàng phải đứng về phía thiếp.”
Làm gì có bà mẹ chồng nào lại yêu quý một nàng dâu không sinh được con? Nàng gả cho Bùi Chương đã bốn năm, thuốc thang không thiếu, thần phật cũng khấn vái, mọi loại phương thuốc đều thử qua, nhưng vẫn không có tin vui!
Nàng sốt sắng nắm lấy tay áo Bùi Chương, giọng van nài:
“Phu quân, kinh thành có nhiều thái y giỏi, những dược liệu quý nhất, chúng ta chắc chắn sẽ có quý tử! Chàng không được nạp thiếp, chàng đã từng hứa với thiếp, không bao giờ nạp thiếp, chàng không thể nuốt lời!”
Đã làm phu nhân quan lớn nhiều năm, Giang Uyển Oanh từ lâu không còn rụt rè như hồi còn ở hầu phủ. Rất hiếm khi nàng thất thố như hôm nay. Chính nàng cũng không hiểu vì sao hôm nay lòng mình lại bồn chồn đến vậy, như thể có thứ quan trọng sắp rời xa nàng.
Tất cả những điều này, nàng chỉ có thể đổ lỗi lên đầu Trương biểu muội bất ngờ xuất hiện.
Đôi mắt Bùi Chương khẽ trầm xuống, ánh mắt đen láy thoáng qua chút âm u.
Hắn không để lộ cảm xúc, nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, thản nhiên nói:
“Không cần vội, chúng ta còn trẻ, có lẽ duyên phận chưa tới thôi.”
“Vậy tối nay...”
“Tết đến nơi rồi, công việc còn nhiều, đêm nay ta ngủ ở thư phòng.”
Hắn dịu dàng vuốt lại búi tóc nàng, giọng điệu mềm mỏng nhưng không cho phép phản kháng:
“Phu nhân, trời đêm lạnh lắm, nhớ thêm củi than. Không cần đợi ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-10.html.]
Pussy Cat Team
Giang Uyển Oanh đứng lặng nhìn bóng dáng hắn khuất dần, ngơ ngẩn tại chỗ. Bất chợt, nàng mạnh tay vung ống tay áo, quét đổ bộ đồ sứ men xanh trắng trên bàn hoa lê xuống đất. Tiếng vỡ loảng xoảng, mảnh vụn văng khắp nơi.
Nghe thấy tiếng động, nha hoàn vội vã bước vào, kinh hãi kêu lên:
“Ôi, sao lại vỡ thế này? Phu nhân có bị thương không?”
Nàng nắm lấy tay của Giang Uyển Oanh để xem xét, nhưng lại thấy phu nhân rơi nước mắt, miệng lẩm bẩm:
“Không phải như vậy... Rõ ràng không phải như vậy mà...”
Nha hoàn không hiểu ý tứ trong lời của phu nhân, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau trong lòng nàng. Nghĩ một chút, nha hoàn liền hiểu ra nguyên do khiến phu nhân buồn bã, phu nhân nhà nàng đã vì chuyện cầu con mà hóa điên dại mất rồi.
Bất chợt, nàng đập nhẹ lên đầu mình, mừng rỡ nói:
“Phu nhân đừng khóc! Nô tỳ vừa nghĩ ra rồi! Chẳng phải lần trước phu nhân nhờ nô tỳ đi dò hỏi chuyện sao? Cung đình có một loại thuốc bí truyền chuyên để giúp sinh con. Đương kim Hoàng thượng có mười một người con, loại thuốc đó quả thật rất linh nghiệm.”
Đôi mắt của Giang Uyển Oanh vừa bừng sáng lại nhanh chóng tối sầm. “Thuốc bí truyền của cung đình, e là không dễ có được.”
Với thân phận hiện tại của nàng, ngay cả tư cách bước vào cung cũng không có.
A hoàn mỉm cười, nói:
“Phu nhân, người nghe nô tỳ nói hết đã. Loại thuốc đó tuy khó kiếm, nhưng hoàng thượng từng ban nó cho Lục đại nhân, chính là… vị Lục chỉ huy sứ tàn nhẫn và hung bạo trong truyền thuyết. Phu nhân của nhà họ Lục lại là chị em cùng dòng họ với người.”
Thấy chủ nhân vẫn mơ hồ, a hoàn nói thẳng:
“Chính là muội muội của người đó, Lục phu nhân của phủ Hầu tước Hoà An!”
Nghe thấy cái tên này, đồng tử của Giang Uyển Oanh đột nhiên co rút, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến mức trắng bệch.
---
Ở một nơi khác, loại “thuốc bí truyền cầu con” mà Giang Uyển Oanh mong mỏi đã được Thúy Châu đặt trên khay. Giang Uyển Như nhìn nó, vừa khó chịu vừa bất lực.
“Thúy Châu.”
Nàng xoa trán, khẽ thở dài:
“Mấy ngày nay Lục gia không về phủ, ta có uống thì có ích gì chứ?”
Khuôn mặt tròn trịa của Thúy Châu nở một nụ cười lấy lòng:
“Chuẩn bị trước vẫn hơn, biết đâu hôm nay đại gia lại về.”
Là a hoàn thân cận nhất bên cạnh phu nhân, mỗi tháng Thúy Châu nhận được mười lăm lượng bạc, đủ để một gia đình thường dân sống nửa năm. Phu nhân vốn dịu dàng hiền hậu, chưa bao giờ vô cớ đánh mắng người làm, thậm chí còn thường xuyên thưởng đồ. Vì vậy, Thúy Châu luôn một lòng tận tâm, đôi khi còn lo lắng thay phu nhân.
Lục gia trước đây có khi nửa tháng không về phủ, khi ấy Giang Uyển Như hoàn toàn an tâm, đóng cửa sống cuộc đời nhỏ bé của mình. Mỗi ngày nàng chỉ dặn nhà bếp nhỏ chuẩn bị cơm gửi cho Lục gia, biểu lộ rằng mình vẫn quan tâm chồng. Nhưng lần này Lục gia mới vài ngày không về, Giang Uyển Như đã thường xuyên trầm ngâm suy nghĩ, điều này khiến Thúy Châu cảm thấy phu nhân đang hoảng loạn.
Lục gia oai phong lẫm liệt, dẫu cho Thúy Châu có trăm lá gan cũng không dám nói bừa về hắn, vì vậy, nàng chỉ đành cứng rắn an ủi:
“Phu nhân là người đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp, còn đẹp hơn cả các nương nương trong cung. Đại gia chỉ là quá bận thôi, đợi lúc rảnh rỗi chắc chắn sẽ không nỡ lạnh nhạt với phu nhân.”
Nếu có thêm một hai đứa con nữa thì càng tốt.
Đại công tử tuy thông minh lanh lợi nhưng sức khỏe lại rất yếu, hơn nữa còn kén ăn, dù mỗi ngày đều có sơn hào hải vị nuôi dưỡng, nhưng ăn chẳng được bao nhiêu, thật sự khiến người khác phải lo lắng.
Giang Uyển Như mỉm cười nhìn Thúy Châu, nàng đoán được cô a hoàn nhỏ này đang nghĩ gì, nhưng không thể giải thích. Hôm nay lúc ngựa hoảng loạn, Thúy Châu không màng bản thân mà lao vào bảo vệ nàng, tình nghĩa ấy nàng luôn ghi nhớ trong lòng.
Nàng cười nói:
“Được rồi, được rồi, ngươi cứ để đó đi. Có một a hoàn tận tâm như ngươi, Lục phủ không lo không hưng thịnh. Đợi đến năm mới, ta sẽ thưởng cho ngươi một chuỗi tiền lớn.”
Thúy Châu cười hí hửng, nhưng lại có chút ủ rũ, buồn bã nói:
“Tiếc là năm nay không được đón Tết cùng Kim Đào tỷ nữa rồi.”
Nàng vốn bị cha mẹ bán vào phủ, ký tử nô khế, thuộc loại chủ nhân có thể đánh c.h.ế.t mà không ai hỏi. Cha mẹ từ lâu nàng không còn nhớ nổi, vào phủ muộn, Kim Đào tỷ giống như một tỷ tỷ ruột chăm sóc nàng. Mỗi năm hai người cùng nhau đón giao thừa, cũng xem như nương tựa lẫn nhau.
Giang Uyển Như bỗng khựng lại, nhớ đến Kim Đào mà nàng đã để lại ở phủ Hầu tước Hoà An.
Nàng bảo Thúy Châu:
“Lý gia ở Giang Nam vừa gửi đến hai củ nhân sâm lâu năm, ngươi đi một chuyến đến phủ Hầu tước, đem tặng Lệ di nương, tiện thể thăm tỷ tỷ Kim Đào của ngươi đi. Nhớ đến phòng tài vụ rút hai mươi lượng bạc, Kim Đào không còn bên cạnh ta nhưng không thể thiếu tiền mừng tuổi.”
Thúy Châu mừng rỡ, nàng cũng rất nhớ Kim Đào tỷ, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ trách móc:
“Phu nhân không được thiên vị đâu, nếu tiền mừng tuổi của nô tỳ ít hơn Kim Đào tỷ, nô tỳ sẽ làm loạn lên đấy.”
“Thiếu ai cũng không thể thiếu ngươi, mau đi đi.”
Giang Uyển Như mỉm cười dặn dò:
“Phải rồi, dạo này bên ngoài không yên, dẫn thêm vài vệ sĩ. Đi cửa sau phủ Hầu tước, đừng kinh động đến người khác.”
…
Thúy Châu nhanh nhẹn hành động, trời vừa nhá nhem tối đã trở về phủ, mang theo một đôi giày và một phong thư.
Không giống Thúy Châu không biết chữ, Kim Đào từng hầu hạ bên phòng khuê nữ của thiên kim Lục phủ, miễn cưỡng biết viết vài chữ.
Lá thư của Kim Đào ngắn gọn súc tích, chỉ có ba đoạn. Đoạn đầu thăm hỏi phu nhân, đoạn thứ hai báo rằng Lệ di nương nhờ thái y nên bệnh ho khan đã thuyên giảm. Đoạn cuối mới đi vào trọng tâm, việc Giang Uyển Như nhờ nàng điều tra bí mật năm xưa.
Chuyện này đã xảy ra quá lâu rồi, hơn nữa cũng không phải tốt đẹp gì, lúc đó có rất nhiều người bị bức hình đến c.h.ế.t vì chuyện này, trong đó có cả cô nha hoàn đã làm bẩn áo của Giang Uyển Như.
Người tên Ngọc Nhi vẫn còn sống, nàng ta đã gả cho một người trưởng quan ở trang viên, ba năm trước phu quân nàng ta đã mua lại tự do, cả gia đình rời khỏi kinh thành, không để lại dấu vết.
Chỉ còn một mình Ngọc Nhi còn sống sót, giữa biển người mênh mông, tìm được một người quả thật như mò kim đáy biển. Chuyện này nói khó cũng khó, nói dễ thì cũng dễ.
Ở phương Bắc, đại tướng quân chỉ cần uống say trong phòng của thiếp mà nói một câu không đúng lễ phép cũng có thể bị đưa lên bàn bức hình của cấm long đội, bí mật vô cùng, không gì không thể làm được.