Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa - Chương 24: Tiểu Bảo không được đi học
Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:11:04
Lượt xem: 843
“Tiểu Bảo vẫn ổn chứ?” Anh ta im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
Trên mặt Tống Ngôn hiện lên một tia mỉa mai, nói: "Nó có ổn hay không? Anh nhìn mà không thấy sao?"
Bùi Duật Sâm dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Xin lỗi, anh đã đến muộn."
"Mọi chuyện đã qua rồi, nói chuyện đó có ích gì?"
Bùi Duật Sâm cúi đầu nhìn cô nói: “Anh biết, anh không phải muốn bào chữa cho bản thân, anh xin lỗi… Hôm nay anh đã hỏi thăm tình hình bên bệnh viện quân y, hai ngày nữa chúng ta có thể đưa Tiểu Bảo đi kiểm tra.”
Tống Ngôn khựng lại, không ngờ anh ta lại nhanh như vậy.
Nghĩ đến bệnh viện quân đội có lẽ sẽ chuyên nghiệp hơn một chút, cô lên tiếng đồng ý.
Nếu có thể làm được gì tốt cho Tiểu Bảo, cô đương nhiên sẽ sẵn lòng thử.
Bùi Duật Sâm tiến lên vài bước, lặng lẽ đưa tay về phía Tống Ngôn đang ngồi trên ngưỡng cửa. Tống Ngôn không phản ứng, nhưng cô bị tụt huyết áp nghiêm trọng, vừa đứng dậy trước mắt đã tối sầm.
Bùi Duật Sâm nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay cô.
"Đừng dùng sức quá, sức khỏe của em không tốt, lần này tới đó, em cũng kiểm tra một chút đi.”
Tống Ngôn bị buộc phải nắm lấy bàn tay to hơn cô rất nhiều. Không giống như tính cách lạnh lùng của anh ta, bàn tay của Bùi Duật Sâm rất ấm áp và khô khốc.
Sau khi ổn định lại, Tống Ngôn lập tức buông tay Bùi Duật Sâm ra.
Sau khi cô buông tay, Bùi Duật Sâm vô thức khép các ngón tay lại, có chút giật giật.
Tống Ngôn Chi ngẩng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Bùi Quý Xuyên ở cửa, cậu bé thở hồng hộc.
Cô hơi cau mày.
Vừa rồi nhìn thấy anh ta cõng Bùi Quý Xuyên trên lưng, còn tưởng chỉ là đưa cậu bé đi gặp Chu Xảo.
Nhưng tại sao bây giờ sắc mặt đứa trẻ này lại có vẻ không ổn như vậy?
"Cháu bị làm sao vậy?"
“Cháu, cháu không sao, dì Tống, cháu rất tốt.” Bùi Quý Xuyên nhận ra Tống Ngôn đang hỏi mình, lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ về phía cô, ngại ngùng lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Nhưng mồ hôi lạnh trên trán không hề giống như đang giả vờ.
Tống Ngôn cau mày, nhìn về phía Bùi Duật Sâm.
Bùi Duật Sâm hỏi: "Sao cháu lại trở về? Chu Xảo không đưa cháu đến bệnh viện sao?"
Anh ta muốn nói mẹ cháu, nhưng lại nghĩ Vương Kiện từng nhắc tới chuyện này nên không nói nữa.
Bùi Quý Xuyên vội vàng lắc đầu: “Cháu, cháu không cảm thấy đau đớn gì cả, cháu đã tốt rồi, chí không tin thì nhìn xem.”
Nói xong, cậu bé hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Quần của Bùi Quý Xuyên là quần áo cũ của trẻ con nhặt về, không vừa với người cậu bé, lúc này đã lộ ra một nửa bắp chân.
Tống Ngôn liếc mắt đã nhìn thấy cổ chân sưng đỏ bầm tím của cậu bé.
Cô cau mày.
Vậy là vừa rồi là cô hiểu nhầm sao?
Bùi Duật Sâm không phải cố ý đưa nam chính đến gặp mẹ ruột của cậu bé.
Mà là vì Bùi Quý Xuyên bị thương ở chân, anh ta định đưa cậu bé đến bệnh viện đụng phải Chu Xảo sao?
Nhìn vẻ quật cường ẩn nhẫn của nam chính nhỏ tuổi, trong lòng Tống Ngôn không nói được là có cảm giác gì.
Cô quay người đi vào phòng, lấy hộp thuốc ra.
Bởi vì cô không có bao nhiêu tiền, bình thường bị bệnh cũng không nỡ đi bệnh viện, cho nên trong nhà vẫn có để dành một ít thuốc trị vết bầm tím.
"Bùi Duật Sâm, anh qua đây." Cô nhìn về phía Bùi Duật Sâm dâng im lặng đứng đó.
Bùi Duật Sâm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cô.
"Anh giúp thằng bé xử lý vết thương một chút đi, tránh để người khác nhìn thấy lại nói lời không hay về em."
Tống Ngôn chỉ vào lọ thuốc trên bàn.
"Em cũng không thể nhìn thấy thằng bé bị thương lại giả vờ như không thấy."
Bùi Duật Sâm dừng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu.
Anh ta nói với Bùi Quý Xuyên: "Lại đây."
Mặc dù anh ta không hiểu lắm tại sao đứa trẻ này lại không đi theo Chu Xảo đến bệnh viện.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu bé, Bùi Duật Sâm không hỏi thêm gì nữa.
Bùi Quý Xuyên mím môi, bước tới ngồi xuống.
Cậu bé cởi đôi giày vải để lộ đầu ngón chân ra, bên trong không mang tất, đôi bàn chân nhỏ bé đã nứt nẻ.
Cậu bé vô thức đỏ mặt, nhưng Bùi Duật Sâm lại không hề không lộ ra biểu cảm chán ghét, thần sắc lạnh nhạt bôi thuốc cho cậu bé.
Khi làm xong thì mặt trời đã lặn.
Bùi Duật Sâm đứng dậy xách hộp thuốc, đi vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Trong phòng đã bật đèn, một bóng đèn mờ treo trên đầu không sáng lắm nhưng lại nhẹ nhàng chiếu sáng lên người Tống Ngôn và Tiểu Bảo.
Tống Ngôn cầm trong tay mấy tờ giấy, đang cùng Tiểu Bảo chơi một trò chơi.
Trên tờ giấy viết là tên mấy món ăn, Tiểu Bảo rút trúng cái gì, Tống Ngôn sẽ nấu cho cậu bé món đó
Trò chơi này bây giờ đã trở thành một trong những trò chơi yêu thích nhất của Tiểu Bảo.
Lúc này, cậu bé đang nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Tống Ngôn, đôi mắt to chớp chớp, đưa tay rút một cái.
Rút xong, cậu bé bắt đầu mở ra xem.
Nhưng cậu bé vẫn chưa biết đọc, chỉ có thể đưa tới trước mặt Tống Ngôn nói.
“Mẹ xem đi.”
Tống Ngôn Yên nhìn thoáng qua, thấy đó là trứng hấp.
“Được, tối nay mẹ sẽ hấp trứng gà cho Tiểu Bảo.”
Đôi mắt Tiểu Bảo lập tức sáng lên, nghĩ đến mùi vị của trứng hấp, cậu bé l.i.ế.m môi một cái.
Nhìn thấy mẹ vào bếp hấp trứng cho mình, trong lòng Tiểu Bảo dường như có thứ gì đó trỗi dậy mạnh mẽ.
Vết thương ở chân của Bùi Quý Xuyên ban đầu không nghiêm trọng lắm.
Nhưng vì cậu bé không để ý vết thương chạy về nhà cho nên lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Thời gian sau đó Tống Ngôn Yên không để cậu bé làm việc nữa.
Thay vào đó, cô dạy Tiểu Bảo bắt đầu rửa bát, quét dọn.
Sau khi ăn cơm xong, cậu bé biết cách giúp đỡ dọn bàn.
Cô chỉ dạy cậu bé một ít việc, dù sao cậu bé cũng còn nhỏ tuổi, nhưng làm một số việc nhà đơn giản cũng không thành vấn đề.
Chuyện này đối với một đứa trẻ sắp vào tiểu học mà nói cũng là một kiểu đào tạo.
Trước kia cô cho rằng Tiểu Bảo quá trầm lặng, ít nói.
Bây giờ lại rất thích tính cách này, không ồn ào giống như những đứa trẻ khác, ngay cả khi ở trường, cũng chỉ yên lặng, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Nhưng Tống Ngôn không ngờ rằng cho dù Tiểu Bảo hiểu chuyện như vậy lại vẫn xảy ra chuyện.
Buổi chiều ngày hôm sau Tống Ngôn đi đón đứa trẻ, được cho biết sau này không cần đưa Tiểu Bảo đến lớp mẫu giáo nữa.
Bọn họ còn nói sẽ trả lại tiền cho cô.
Tống Ngôn nghe xong ngay lập tức nổi trận lôi đình.
"Các người là có ý gì? Tiểu Bảo nhà tôi ngoan ngoãn, một không gây chuyện, hai không ồn ào. Tại sao lại không cho nó đi học mẫu giáo?"
Đối phương nói: “Tôi cũng biết, nhưng phái trên đã quyết định như vậy, tôi cũng không thể làm gì được,, đồng chí Tống, mong đồng chí đừng làm khó tôi.”
Tống Ngôn siết chặt nắm đấm: "Phía trên, phía trên là ai? Tiểu Bảo nhà tôi đã động chạm đến ai? Pháp luật nào quy định trẻ em không được phép tham gia lớp mẫu giáo? Tôi đã trả tiền rồi, các người dựa vào cái gì mà nói trả lại là trả lại?"
“Lớp mẫu giáo này, chỉ cần là người trong khu nhà quân đội đều có thể tới học, tại sao con tôi lại không thể tham gia?”
“Con trai tôi không thích nói chuyện, nhưng tại sao các người chỉ dựa vào nguyên nhân này mà nhục mạ nó là đồ ngốc!”
Tống Ngôn tức giận đến cả người run rẩy.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh, cô tức giận tới mức mất kiểm soát như vậy.
Đối phương cũng bị cô dọa sợ, hoảng hốt nói: "Tôi, tôi cũng không biết rõ, chính chủ nhiệm đã nói như vậy, không liên quan gì đến tôi."
Tống Ngôn hít sâu một hơi: "Chủ nhiệm đúng không? Cô bảo người đó ra đây nói chuyện với tôi. Tôi muốn xem vị chủ nhiệm nào dám ức h.i.ế.p người khác như vậy, ngày hôm nay nếu người đó không ra đây, tôi sẽ đưa chuyện này đến quân khu! Để cấp trên làm chủ cho tôi!”
Lớp mẫu giáo là trường học do quân đội thành lập dành cho trẻ em của các gia đình quân nhân, ngoài lớp mẫu giáo còn có trường tiểu học.
Thấy tình thế không còn kiểm soát được nữa, đối phương không còn cách nào khác, đành phải yêu cầu cô đợi.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông đầu hói, tai to mập mạp đi tới, ông ta chải tóc ngược về phía sau, có vẻ mặt hung dữ.
Vừa đi tới ông ta đã lớn giọng quát: "Ai đang ầm ĩ ở đây vậy?"
Tống Ngôn nhìn người đi tới mới nhớ ra mình quen biết người đàn ông này, ông ta tên là Chu Đại Quân!
Ngay lập tức hiểu được lý do.
Chu Đại Quân là đối tượng của cháu gái của mẹ chồng Bùi Thuỷ Thuỷ, mà cháu gái của bà ta cũng làm việc ở đây.
Thì ra mục tiêu của bọn họ không phải Tiểu Bảo mà là cô!
Tống Ngôn tức giận tới tái mặt
Chu Đại Quân ỷ vào thân phận của mình, vừa đi đến đã chỉ vào mặt cô mắng: “Cô ở đây ồn ào cái gì? Cô muốn phản rồi sao? Chuyện này đã được quyết định trong cuộc họp bên trên. Con trau cô ở trong khu nhà đã nổi tiếng là đồ ngốc, một đồ ngốc thì sao có thể học cùng chỗ với những người bình thường? Ở đây đều là trẻ em, lỡ như đến lúc nào đó thằng bé phát điên, làm tổn thương những đứa trẻ khác thì sao?"
Lúc này có rất nhiều phụ huynh đến đón con
Vốn muốn đi vào bên trong, nghe được tiếng ồn bọn họ đều nhao nhao dừng lại xem náo nhiệt.
Ban đầu bọn họ còn cảm thấy đáng thương khi con trai của Tống Ngôn vì lý do này mà không thể đi học.
Nhưng khi nghe Chu Đại Quân nói xong lại cảm thấy có lý.
Dù sao con cái của bọn họ cũng đi học ở đây, nếu Tiểu Bảo thực sự là một kẻ ngốc, lỡ như có ngày cậu bé nổi điên đánh người thì phải làm sao?