Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 5: Có phải dì ấy không cần bọn cháu nữa không?
Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:00:05
Lượt xem: 551
…
"Mẹ ơi, cô giáo bảo bọn con học tập Lôi Phong, làm tấm gương tốt, sau này nếu làm việc tốt, còn phải viết cảm nghĩ nữa."
Thứ hai tan học, Tống Ngôn Chi đón con trai, nghe được cậu nói như vậy.
Tống Ngôn Chi thấy cậu nhăn nhó thì nhướng mày hỏi: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Mẹ, thế nào mới gọi là việc tốt? Việc bình thường con vẫn làm không phải là việc tốt sao?"
Tại sao lại phải cố ý đi làm? Tiểu Bảo không hiểu, cậu ghét những chuyện phiền phức.
Cô giáo còn nói cậu phải giúp đỡ người xa lạ nhưng cậu không quen người ta, tại sao phải giúp đỡ người ta chứ?
Tiểu Bảo không thích người lạ, thực tế cậu còn khá cảnh giác với người lạ.
"Những việc con làm thường ngày đều là những việc con đã quen làm, là cuộc sống hàng ngày của con, tất nhiên không phải là việc xấu."
"Học tập Lôi Phong là để con sẵn sàng giúp đỡ người khác, thể hiện lòng tốt, có thể làm bất cứ việc gì, trung thành kế thừa tinh thần của Lôi Phong."
Tống Ngôn Chi vừa nói đến đây, đã dừng lại: “Đương nhiên, khi giúp đỡ người khác, chúng ta cũng không thể dốc hết một bầu nhiệt huyết. Chúng ta phải biết quan sát xem đối phương tốt hay xấu, suy nghĩ kỹ trước khi giúp đỡ, nếu không sẽ chỉ mang lại rắc rối cho bản thân."
“Mẹ, vậy con phải làm gì đây?” Tiểu Bảo nghe nửa hiểu nửa không.
Tống Ngôn Chi bế cậu ngồi lên ghế sau xe đạp nói: “Ví dụ như tưới nước cho cây khô, giúp đỡ ông bà già qua đường, tiện tay nhặt rác dưới chân, nhường ghế trên xe buýt cho những người cần...v.v.. rất nhiều.”
Tiểu Bảo hiểu ra, thì ra là như vậy.
Nếu là như vậy thì cũng không khó đâu.
Chỉ cần không bắt cậu đi giúp đỡ người khác một cách vô lý là được.
“Mẹ ơi, nếu con làm như vậy thì con sẽ là một đứa bé ngoan phải không?”
Tống Ngôn Chi cười nói: "Đương nhiên, Tiểu Bảo vẫn luôn là một đứa bé ngoan."
Tiểu Bảo cảm thấy vui mừng, ôm mẹ càng chặt hơn.
Tống Ngôn Chi đạp xe đạp chở cậu về nhà.
Khi Tiểu Bảo về đến nhà, sau khi làm xong bài tập về nhà, cậu lại la hét muốn ra ngoài xem có thể giúp đỡ được gì không.
Tống Ngôn Chi không chỉ còn phải sửa bài tập mà còn phải ôn tập, cho nên không có thời gian đi theo, chỉ bảo cậu không được chạy quá xa.
Tiểu Bảo đồng ý.
Tuy nhiên, Tiểu Bảo không tìm thấy việc gì có thể làm được. Trên đường có rất nhiều rác, cậu vừa nhìn thấy đã cau mày, nhiều như vậy một mình cậu căn bản không thể nào nhặt hết được.
Cậu vừa nhặt chân trước, chân sau đã có người ném rác lại trên mặt đất, còn có người khạc nhổ, vô cùng buồn nôn.
Tiểu Bảo buồn bã trở về nhà.
Tống Ngôn Chi hỏi cậu bị làm sao.
Tiểu Bảo nói: “Mẹ ơi, con không muốn làm việc tốt nữa, con không thể quản được người khác, chỉ có thể quản được bản thân.”
Tống Ngôn Chi nghe thấy lời này thì sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Như vậy không tốt sao?"
"Nhưng như vậy con lại không thể làm được việc tốt nào cả."
"Tiểu Bảo, con nói câu nói kia rất đúng, chúng ta không thể ràng buộc người khác, chỉ có thể quản lý bản thân, đây chính là tốt nhất."
“Tiền đề để chúng ta làm việc tốt là làm những việc trong khả năng của mình, không làm những việc vượt quá khả năng, sẽ không ai trách con đâu."
Tiểu Bảo nói: “Nhưng nếu ngày mai cô giáo hỏi, con sẽ không nộp bài tập được.”
"Tiểu Bảo, chúng ta làm việc tốt không phải chỉ để nộp bài tập, chúng ta làm vì chúng ta có ý thức và suy nghĩ cần phải làm. Cô giáo sẽ không trách con."
Cô xoa đầu con trai.
Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, cũng đúng..
Làm những việc trong khả năng mình có thể làm được sao?
Cậu nhớ lại, trong thời gian này khi ở trường học, Thiết Trụ luôn đến làm phiền cậu, hỏi cậu phải làm sao mới có thể viết chữ đẹp như vậy.
Tiểu Bảo cảm thấy phiền phức, không muốn nói chuyện với cậu bé.
Cậu cảm thấy Thiết Trụ thật là ngốc, chăm chỉ luyện không phải có thể viết đẹp rồi sao?
Tại sao còn phải hỏi?
Hiện tại Tiểu Bảo cảm thấy nếu như mình dạy Thiết Trụ viết, chẳng phải cũng coi là làm việc tốt sao?
Sáng sớm hôm sau Tiểu Bảo nhìn thấy Thiết Trụ, Thiết Trụ vui vẻ nói: "Tiểu Bảo, hôm qua tôi giúp bố tôi nhổ lông gà, cậu cảm thấy tôi có giỏi không?"
Tiểu Bảo: “…” Đây là việc tốt sao?
"Tiểu Bảo, cậu đã làm gì? Nói cho tôi biết đi."
Tiểu Bảo dừng một chút, hỏi cậu bé: “Không phải cậu nói muốn học viết chữ sao?”
Thiết Trụ ậm ừ một lúc mới nói: “Đúng vậy.”
Cậu bé đã quên mất chuyện đó.
Tiểu Bảo vậy mà vẫn còn nhớ rõ, trí nhớ của Tiểu Bảo thật là tốt.
“Tôi sẽ dạy cậu viết chữ.”
Tiểu Bảo nói.
Thiết Trụ ngơ ngác đồng ý.
Tiểu Bảo là người có ý tưởng thì lập tức thực hiện, buổi tối hôm qua cậu đã suy nghĩ kỹ nên dạy Thiết Trụ viết chữ như thế nào rồi.
Đầu tiên cậu bé bảo Thiết Trụ viết cho mình xem, sau đó mới phát hiện ra rằng Thiết Trụ thậm chí cầm bút còn không vững, tư thế ngồi không thẳng, viết ra chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thật là không đọc được.
Tiểu Bảo nghiêm túc nói: “Làm như vậy không đúng, cậu phải ngồi thẳng, nếu không sau này sẽ bị còng lưng, nên giữ khoảng cách một gang tay, một nắm tay, một đốt ngón tay, rồi mới từ từ viết từng nét một, luyện tập nhiều, chữ của cậu sẽ càng ngày càng đẹp.”
Thiết Trụ nghe xong thì mơ mơ màng màng: "Tiểu Bảo, tôi nghe không hiểu."
Tiểu Bảo cảm thấy đau đầu, nhưng lại nghĩ đến lúc mẹ dạy mình rất nhẹ nhàng, cậu hít một hơi thật sâu, cúi đầu nắm lấy tay Thiết Trụ, bắt chước dáng vẻ của mẹ, dạy cậu bé có cảm giác.
Thiết Trụ không ngờ cậu lại kiên nhẫn như vậy, cả người sững sờ, bình thường Tiểu Bảo rất thiếu kiên nhẫn với cậu bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ngày hôm nay Tiểu Bảo rất nhẹ nhàng, đứng ở gần, khuôn mặt Tiểu Bảo tròn tròn thật đáng yêu.
Mặt cậu bé ửng đỏ, Tiểu Bảo thật là tốt bụng, cậu bé muốn làm bạn tốt với Tiểu Bảo suốt đời.
Tiểu Bảo đột nhiên muốn dạy viết chữ, tất cả mọi người đều xúm lại, líu ríu muốn cậu dạy bọn họ.
Cô bé dẫn đầu thắt hai b.í.m tóc, đôi mắt sáng ngời nhìn Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, chúng tôi cũng muốn theo cậu học viết chữ."
Tiểu Bảo liếc nhìn đám người một cái, cau mày cự tuyệt: “Tôi không dạy các cậu.”
Cô bé sửng sốt một lúc, không ngờ tới mình sẽ bị từ chối, cô bé trừng to mắt hỏi cậu: “Tại sao lại không dạy chúng tôi?”
"Bởi vì tôi không thích các cậu, các cậu rất đáng ghét."
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Bọn họ không ngờ Tiểu Bảo lại nói thẳng như vậy.
Trong lúc nhất thời, bọn họ bị đả kích.
Cảm thấy có phải mình rất xấu xa hay không? Cho nên Tiểu Bảo mới không muốn dạy cho bọn họ.
Cô bé dẫn đầu bị cậu nói cho bật khóc, vào lớp có người mách cô giáo, nói Tiểu Bảo làm cô bé khóc.
Cô giáo lập tức nghiêm mặt hỏi Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, chuyện gì vậy? Sao em bắt nạt con gái."
Tiểu Bảo nói: "Tôi không có. Cậu ấy nhất quyết muốn em dạy cậu ấy viết chữ, em không đồng ý, thế là cậu ấy khóc.”
Khóe miệng cô giáo giật giật một cái: "Vậy tại sao em lại không đồng ý?"
Tiểu Bảo thành thật nói: “Bởi vì em không thích cậu ấy, cho nên cũng không muốn dạy.”
Cô giáo: “...”
"Tiểu Bảo, như vậy là sai rồi, cậu không thể đối xử với con gái như thế được."
"Tại sao không thể đối xử với con gái như vậy? Con trai và con gái không phải đều giống nhau sao? Tôi đối xử với bọn họ như nhau."
Tiểu Bảo không hiểu tại sao con gái lại phải đặc biệt hơn.
Lần trước, mấy cô bé còn cùng Kim Bảo chỉ trích Tiểu Bảo gian lận..
Mấy cô bé đã có thể làm như vậy với mình, tại sao mình lại không thể đối xử như vậy với bọn họ?
Tiểu Bảo thật sự không hiểu.
"Cậu nói dối, cậu dạy Thiết Trụ, cậu không đối xử với mọi người như nhau." Có người lớn tiếng nói.
Tiểu Bảo khó hiểu nhìn về phía cô bé: “Thiết Trụ là bạn của tôi, tại sao tôi không thể dạy cậu ấy? Tôi chỉ tốt với người tốt với tôi, như vậy không được sao?”
Cô bé bị cậu nói cho nghẹn họng.
Cô giáo mặc dù muốn nói không nên như vậy, nhưng cũng phải nói Tiểu Bảo nói cũng rất có lý.
Lần trước có rất nhiều người hiểu lầm cậu gian lận, cô giáo cũng nhìn thấy.
Muốn Tiểu Bảo chấp nhận mọi người ngay lập tức, vậy cũng quá không cân nhắc đến cảm nhận của cậu.
"Dù thế nào đi nữa, các bạn cùng lớp cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, hòa thuận với nhau, biết không?"
Tiểu Bảo không nói đồng ý cũng không nói không.
Bởi vì đây là hành vi mà cậu không thể nào hiểu được, cậu chưa bao giờ nhận được sự giúp đỡ, lại phải giúp đỡ người khác, còn là những người từng bắt nạt mình.
Điều này thật sự đúng sao?
Tiểu Bảo có chút bối rối.
…
Bởi vì sự việc này mà Tiểu Bảo đã đắc tội với không ít người trong lớp.
Nhưng Thiết Trụ lại càng thân thiết với cậu hơn.
Còn nói muốn đến nhà cậu chơi.
Tiểu Bảo suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, vừa hay đưa cậu bé về luyện viết chữ.
Cậu đã hứa, nhất định phải dạy thật tốt.
Thiết Trụ vô cùng vui vẻ về nhà, nói với bà nội mình muốn đến nhà Tiểu Bảo chơi, không hề biết rằng mình sẽ đi học viết chữ.
Thím Lý mỉm cười, còn cầm mấy quả táo để cậu bé mang đi theo.
Khi hai người đang đi trên đường thì bắt gặp anh em Bùi Điềm Điềm và Bùi Quý Xuyên.
Bùi Quý Xuyên nhìn Thiết Trụ đi theo Tiểu Bảo ra khỏi khu nhà, không hiểu cho lắm.
"Anh ơi, tại sao bây giờ Tiểu Bảo lại luôn đi ra ngoài? Cậu ta không về nhà sao?"
Bùi Quý Xuyên dừng lại một chút, nghĩ tới điều gì đó, cụp mắt xuống: “Có lẽ bọn họ đã dọn nhà đi rồi.”
Mỗi ngày cậu bé đều nhìn thấy dì Tống đón Tiểu Bảo đi ra ngoài.
Thỉnh thoảng cậu bé lại nghe thấy Thiết Trụ phàn nàn, nói Tiểu Bảo chuyển đi rồi không có ai chơi cùng mình.
Bùi Điềm Điềm nghe nói như vậy, trừng to mắt: "Bọn họ dọn nhà đi, vậy chúng ta phải làm sao?"
Bùi Quý Xuyên không nói gì.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai anh em bọn họ đã bị bỏ lại trong khu nhà.
Cả nhà dì Tống không hề có ý định muốn đưa bọn họ đi theo.
Nếu... nếu như... nếu như lúc đó cậu bé lựa chọn bản thân thì có lẽ bây giờ cũng đã đi theo chuyển ra ngoài sống rồi.
Chứ không phải sống ở nhà bà nội Bùi.
Nhưng vì em gái, đây là lựa chọn của chính cậu bé.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng cậu vẫn vô cùng trống rỗng, luôn cảm thấy mình đã mất đi rất nhiều thứ,
Giống như... bản thân đã đi sai đường.
Khi Bùi Điềm Điềm về đến nhà, cô bé phàn nàn với bà nội Bùi: "Bà nội, mấy người dì Tống đã chuyển đi rồi mà không đưa cháu với anh trai đi cùng, có phải dì ấy không cần bọn cháu nữa không?