Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 4 Kết cục của Chu Xảo

Cập nhật lúc: 2024-12-25 01:59:49
Lượt xem: 673

Tim Chu Xảo đập thình thịch, sau đó cô ta lập tức cười ngượng ngùng: "Chị Lưu, chị đang nói gì vậy? Tôi không thường xuyên chạy tới đó."

Chị Lưu cũng là người giàu kinh nghiệm huấn luyện các nhân viên mới như bọn họ.

Rất có uy quyền.

Bởi vì cô ta và Bùi Duật Sâm quen biết nhau, cho nên chị Lưu luôn đối xử rất tốt và coi trọng cô ta.

Đây là lần đầu tiên chị Lưu đối xử lạnh lùng với cô ta.

Chu Xảo không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là những tiếp viên hàng không ghen ghét cô ta nên mới kiếm chuyện gây rắc rối ở sau lưng.

Không phải lần trước bọn họ nhìn thấy cô ta đi tìm Bùi Duật Sâm sao, lại đem chuyện nhỏ nhặt như vậy ra làm ầm ĩ..

Thật sự là quá đáng ghét.

"Có người báo cáo cô, hơn nữa còn không phải chỉ một người, người ta tận mắt nhìn thấy."

"Vâng, đó là vì tôi đến gặp anh Bùi để nói chút chuyện thôi, không phải là không được chứ?" Chu Xảo vội vàng giải thích.

Vì cô ta có quen biết Bùi Duật Sâm nên việc cô ta đến gặp anh cũng chẳng có vấn đề gì.

“Thật sao?” Chị Lưu có chút nghi ngờ: “Chuyện gì mà khiến cô phải chạy qua đó nhiều lần như vậy?”

Bởi vì lúc trước đã từng xảy ra một vụ tiếp viên hàng không quyến rũ cơ trưởng, kết quả phát hiện đối phương đã kết hôn, người nhà chạy đến sân bay làm ầm ĩ, cho nên ở chỗ này của bọn họ cấm tuyệt đối chuyện nam nữ gặp gỡ riêng tư.

Chưa kể Chu Xảo là một cô gái độc thân thỉnh thoảng lại chạy đến ký túc xá nam.

Rất khó không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Mặc dù cô ấy cũng biết Chu Xảo và cơ trưởng Bùi quen biết nhau, nếu thật sự có việc gì cần chạy sang tìm thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Nhưng cô ấy vẫn phải cảnh báo Chu Xảo một chút.

Cô ấy có thể hiểu được nhưng không phải ai cũng có thể hiểu cho Chu Xảo.

"Đó là sự thật. Dì của tôi nhờ tôi chuyển giúp mấy lời cho anh ấy, tôi cũng chẳng còn cách nào khác” Chu Xảo lôi Vương Diễm Mai ra làm cớ.

Nghe nói cô ta đang chuyển lời nhắn giúp cho mẹ của cơ trưởng Bùi, chị Lưu cũng không tiện nói gì, chỉ nói cô ta lần sau chú ý hơn.

Chu Xảo ngoan ngoãn nói mình sẽ chú ý nhưng trong lòng lại khinh thường. Thời đại gì mà nam nữ gặp mặt còn bị đồn thổi thành ra như vậy.

Những người này rốt cuộc là ghét cô ta đến mức nào?

"Hôm nay có buổi giảng bài huấn luyện, mặc dù kiến thức của cô cũng coi như vững chắc nhưng thực hành lại ít, tôi sẽ dẫn cô đi xem, học tập chăm chỉ, không phải ai cũng có được cơ hội này đâu."

Mặc dù chị Lưu có chút tức giận về sự việc này nhưng Chu Xảo đã giải thích rõ ràng nên cô ấy cũng bỏ qua chuyện cũ.

Hơn nữa cô ta và cơ trưởng Bùi có quan hệ họ hàng với nhau, cho nên cô ấy dự định cho Chu Xảo cơ hội, muốn bồi dưỡng cô ta.

Chu Xảo nghe xong, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Cô ta lập tức hứa hẹn: “Cảm ơn chị Lưu, tôi sẽ cố gắng.”

Chị Lưu dẫn cô ta đi ra ngoài, vừa dặn dò cô ta phải lắng nghe cẩn thận, không được nói chuyện, chú ý cách cư xử, bởi vì còn có một số nhân vật lớn không thể đắc tội ở đó.

Trong lòng Chu Xảo rất hưng phấn, quả nhiên mặc dù mình đã đổi sân bay nhưng vận may của mình thiết lập cho chính mình ở trong tiểu thuyết cũng không vì vậy mà biến mất.

Cho dù là ở đâu cô ta cũng có thể hòa nhập tốt.

Cô ta đi theo chị Lưu về phía phòng huấn luyện. Vừa đến cửa, cô ta đã chạm mặt Bùi Duật Sâm và một người đàn ông khác.

Đối phương đang cười đùa, dáng dấp còn rất đẹp trai, Chu Xảo không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa.

Cô ta nhớ rằng người này hình như là phó cơ trưởng.

Nhưng so với Bùi Duật Sâm, khí chất của anh ấy vẫn kém hơn rất nhiều.

Ánh mắt cô rơi vào người Bùi Duật Sâm, trong bộ đồng phục anh quả thật rất xứng đôi với cô ta, cho dù là khí chất hay dung mạo, anh đều áp đảo sự tồn tại của người khác, chưa kể năng lực của anh cũng là hạng nhất.

Quả nhiên, cô ta vẫn không thể buông tay người đàn ông này.

Mặc dù Chu Xảo rất tức giận với thái độ thờ ơ của Bùi Duật Sâm đối với mình trước đó nhưng cô ta là người càng bị áp chế càng có sức bùng nổ, đối phương càng phớt lờ cô ta lại càng khơi dậy tinh thần chiến đấu trong nội tâm cô ta.

Người đàn ông như vậy mới thú vị, nếu như ngoắc ngoắc ngón tay đã chạy tới thì căn bản không có cảm giác thành tựu gì cả.

Ánh mắt phấn khích của cô ta không hề che giấu chút nào, khiến cho người ta có muốn không chú ý cũng khó.

Người đàn ông phía sau Bùi Duật Sâm đ.ấ.m anh một cái, cười châm chọc hỏi: "Người quen của anh Bùi kìa. Nhìn ánh mắt người ta nhìn anh chằm chằm thật là nóng bỏng.”

Ánh mắt của Bùi Duật Sâm trở nên lạnh lùng.

Chu Xảo làm ra nhiều chuyện vô lý như vậy, nếu anh vẫn còn không biết tâm tư của cô ta thì anh đúng là kẻ ngốc.

Chị Lưu cũng không ngờ lại gặp được hai người, vội vàng nói: "Cơ trưởng Bùi, cơ phó Dương, là hai người sao, thật là trùng hợp."

Người đàn ông gọi là cơ phó Dương kia rời ánh mắt khỏi người Chu Xảo, cười hỏi: "Chị Lưu, đây là ai vậy, sao chị không giới thiệu một chút?"

Chị Lưu cười nói: “À đúng rồi, đây là Chu Xảo, là người mới đến đây làm việc không bao lâu, tôi muốn đưa cô ấy đi huấn luyện một chút.”

"Cô gái này vẫn chưa quá quen thuộc với quy tắc, cho nên trước đó tùy tiện chạy đi tìm cơ trưởng Bùi khiến cho mọi người hiểu lầm. Nhưng cơ trưởng Bùi yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng, sẽ không để cho Tiểu Xảo phải chịu oan ức."

Chu Xảo ngượng ngùng cúi đầu xuống, bộ dạng giống như bông hoa nhỏ e ấp.

Ánh mắt của cơ phó Dương càng trở nên kỳ lạ.

Ánh mắt Bùi Duật Sâm lại càng lạnh lùng: “Cô ta tìm người khác tôi không quan tâm, nhưng lần sau tốt nhất đừng đến tìm tôi nữa. Tôi là người đã có vợ con, không muốn bị người khác hiểu lầm, truyền đến tai vợ tôi thì sẽ rất khó nghe. Vì để tránh loại chuyện phiền phức này, tôi hy vọng chị Lưu có thể dạy bảo quản lý cấp dưới của mình cho tốt, đừng mắc phải những sai lầm cấp thấp như vậy nữa.”

Những lời anh nói rất khó nghe, không chỉ mắng Chu Xảo phạm sai lầm mà còn trách mắng chị Lưu không quản lý được người của mình cho nên mới để cô ta chạy lung tung trong ký túc xá nam.

Chị Lưu không ngờ tới có thể như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Cô ấy vốn tưởng rằng Bùi Duật Sâm sẽ lo lắng Chu Xảo bởi vì việc này mà bị người khác báo cáo, cho nên cô ấy mới nói như vậy.

Không ngờ anh lại không nghĩ như vậy, dường như còn rất phản cảm với chuyện Chu Xảo đi tìm anh.

Đây, đây là tại sao.

Bọn họ không phải là họ hàng sao?

"Tôi... tôi tưởng bởi vì trong gia đình anh có chuyện gấp nên Tiểu Xảo mới quên mất chừng mực..."

“Khi gia đình tôi có việc gấp thì bọn họ sẽ gọi điện báo cho tôi biết. Không đến lượt người ngoài tiện thể tới nhắn.”

Bùi Duật Sâm vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng.

Giống như không hề coi trọng Chu Xảo chút nào.

Đã nói tới mức này rồi, chị Lưu còn không hiểu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Đây là cô ấy đã hoàn toàn bị Chu Xảo lừa gạt.

Cô ta nói là chuyển lời giúp người nhà Bùi Duật Sâm cho nên mới sốt ruột chạy qua.

Nhưng thực tế người ta căn bản không thừa nhận chuyện này.

Còn cảm thấy sự xuất hiện của cô ta gây phiền phức cho mình.

Thậm chí còn trách móc cô ấy, cho rằng cô ấy quản lý không tốt cho nên cấp dưới mới vô nguyên tắc như vậy.

Chị Lưu chỉ cảm thấy da mặt mình nóng bừng.

Trong lòng vừa sợ vừa giận.

Chu Xảo ở bên cạnh cũng xấu hổ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Cô ta không ngờ rằng ở trước mặt người ngoài, Bùi Duật Sâm lại không chừa mặt mũi cho mình.

Anh thậm chí còn trách móc mình.

Cô ta tức giận đến tái mét mặt mày nói: "Anh Bùi, em chỉ chạy qua tiện thể chuyển lời giúp dì thôi mà. Em không có tâm tư gì khác."

“Cô có tâm tư gì không thì cô tự biết, không cần người khác phải nói ra, mặc dù tôi không hiểu rốt cuộc cô vì lý do gì mà chạy theo tôi khắp nơi, nhưng nếu như cô còn muốn giữ thể diện thì sau này xin đừng làm những loại chuyện thừa thãi này nữa. "

Anh đoán lần trước Tống Ngôn Chi không muốn anh làm việc ở bên kia là bởi vì Chu Xảo cũng vào làm ở sân bay đó.

Lúc đó anh không hề nhận thức được vấn đề này, chỉ nghĩ rằng nếu làm việc ở một nơi khác, Tống Ngôn Chi sẽ không có ý kiến gì.

Nhưng không ngờ Chu Xảo cũng đi theo tới đây.

Trước đây nể tình quen biết từ nhỏ, anh còn chừa lại cho cô ta mấy phần mặt mũi.

Nhưng bây giờ hành vi của Chu Xảo càng ngày càng khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.

Bùi Duật Sâm không muốn khách khí với cô ta nữa.

Cơ phó Dương huýt sáo: “Thì ra người say không phải vì rượu.”

Bùi Duật Sâm không thèm để ý đến anh ấy, mở cửa bước vào.

Hai người rời đi, không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Sắc mặt chị Lưu âm trầm khó coi, hung dữ trừng mắt nhìn Chu Xảo, ánh mắt lúc này không còn vẻ ôn hoà, tán thưởng nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng và phẫn nộ.

"Chu Xảo, cô bước tới đây cho tôi."

Nói xong cô ấy quay người rời đi.

Chu Xảo còn chưa kịp cảm thấy buồn bã vì lời nói của Bùi Duật Sâm, cô ta đã bị sự thay đổi của chị Lưu dọa cho sợ hãi.

Trong thâm tâm cô ta biết mình sắp xong đời rồi nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải cắn răng đi theo.

Nếu đắc tội chị Lưu, những ngày tiếp theo tự nhiên sẽ không dễ chịu.

Cô ta vẫn đang trong thời gian thực tập, phải qua thời gian thực tập mới có thể trở thành nhân viên chính thức.

Nếu đến lúc đó mà không được nhận vào chính thức thì cô ta không bị đuổi việc cũng phải làm việc khác.

Chu Xảo bị nhắm đến trong nhiều ngày liên tiếp, suốt ngày làm đủ các loại công việc lặt vặt khác nhau, bưng trà rót nước.

Dù vậy, cô ta vẫn bị chị Lưu chỉ mũi mắng mỏ.

Những tiếp viên hàng không trước đó ghen ghét đều quay sang chế giễu cô ta.

Chu Xảo vô cùng tức giận.

Cô ta không khỏi cảm thấy oán hận. Nếu như Bùi Duật Sâm không nói như vậy, chị Lưu cũng sẽ không đối xử với cô ta như vậy.

Chắc chắn là Tống Ngôn Chi lại nói gì đó với anh.

Trước đó rõ ràng anh nhìn thấy mình cũng không hề nói gì.

Tại sao lần này lại nói năng khó nghe như vậy?

Cô ta không tin không có người đứng sau lưng giở trò.

Chỉ trong khoảnh khắc mất tập trung này, khay trà bị người ta hất tung.

Chu Xảo bị bỏng, hét lên đau đớn, đối phương vội vàng xin lỗi nói mình không cố ý.

Chu Xảo nhìn ánh mắt đối phương đầy vẻ hả hê cười trên nỗi đau của người khác, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám đắc tội.

Người phụ nữ này chính là người đã dẫn đầu cô lập cô ta lần trước.

Nghe nói cô ấy là con gái của một người có quan hệ rộng, đi cửa sau mà vào làm việc ở đây.

Tất cả mọi người đều muốn lấy lòng cô ấy.

Cho dù Chu Xảo có căm hận đến đâu cũng không dám đắc tội.

Cô ta mỉm cười bước ra ngoài, chỉ nghe thấy đám người bên trong chế giễu, mắng mỏ cô ta đáng đời.

Chu Xảo tức giận phát điên, lại nghe thấy có người ân cần hỏi han: "Đồng chí Chu? Cô không sao chứ?"

Chu Xảo rơi nước mắt, lại nghe thấy lời này thì giật mình, vội vàng nhìn sang, chỉ thấy đó là phó cơ trưởng Dương Vĩ kia.

Nghe nói anh ấy là con trai của một lãnh đạo cấp cao, vốn tới đây để làm cơ trưởng nhưng bởi vì Bùi Duật Sâm nhảy dù vào, cho nên chỉ đành làm cơ phó.

Mặc dù anh ấy ngoài mặt vẫn cười nói vui vẻ nhưng bị người khác cướp mất vị trí chắc chắn là không thoải mái.

Hơn nữa người này còn là một cặp với người phụ nữ vừa bắt nạt cô ta.

Bởi vì hai gia đình có quan hệ tốt cho nên hai người đã quen biết nhau từ nhỏ, đính hôn từ khi còn rất trẻ.

Vì vậy, Dương Vi cũng thường xuyên đến tìm đối phương.

Nếu đổi lại là người không có quan hệ thì đã sớm bị báo từ lâu rồi.

Nhưng bởi vì cả hai người này đều có hậu thuẫn, cho nên không ai dám nói gì.Trước đây Chu Xảo cảm thấy rất khó chịu, tại sao mình chỉ đi tìm Bùi Duật Sâm nói mấy câu đã bị người khác báo cáo nhưng bọn họ trắng trợn hẹn hò thì lại không ai dám nói gì?

Cô ta rất chán ghét mối quan hệ xã hội đạo đức giả này.

Lý Thiến kia chính là ỷ vào mối quan hệ với người đàn ông này nên bình thường mới vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ.

Bây giờ Chu Xảo không còn được chị Lưu ứu ái nữa, cô ấy lại càng thêm quá đáng, bắt Chu Xảo bưng trà rót nước.

Chu Xảo căm ghét cô ấy đến tận xương tuỷ.

Nhìn ánh mắt quan tâm của người đàn ông trước mặt, trong mắt Chu Xảo sáng lên. Là các người đối xử với tôi như vậy trước, đừng trách tôi không khách sáo. 

Loading...