Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 34: Bùi Hải biến mất không dấu vết

Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:07:40
Lượt xem: 462

Bùi Điềm Điềm nghe những lời của dì Chu nói mà trong lòng tràn đầy khát khao.

Liệu cô bé thực sự có thể trở thành một người giỏi giang như lời dì nói không?

Đến lúc đó, có phải sẽ không còn ai dám coi thường cô bé nữa.

Cô bé sẽ không còn phải tìm cách đi lấy lòng bất kỳ ai nữa, có khi sau này những người ki sẽ phải chủ động đến lấy lòng cô bé.

Ánh mắt Bùi Điềm Điềm dần trở nên kiên định, nói: "Dì Chu, cháu sẽ nghe lời dì hết. Chỉ cần dì có thể giúp cháu trở nên tốt hơn, bảo cháu làm gì cháu cũng bằng lòng!"

Dì Chu hài lòng mỉm cười. Cô ta cảm thấy cách cản trở con đường phát triển của con cái mà Tống Ngôn Chi đã làm chỉ khiến đứa trẻ sinh ra bất mãn và bị hạn chế, cuối cùng Tống Ngôn Chi rơi vào kết cục như vậy cũng là đáng đời.

Hiện tại nếu cô ta có thể cho Bùi Điềm Điềm nếm được chút quả ngọt từ sớm, đứa bé chắc chắn cái gì cũng đều sẽ nghe theo cô ta.

...

Khi Tống Ngôn Chi trở về nhà, cô mới nhớ ra cái ghế của mình vẫn chưa được đưa tới.

Theo lý mà nói, Bùi Duật Sâm đã đi được mấy ngày rồi, lẽ ra cái ghế đã phải xong từ lâu mới đúng.

Trước khi đi, anh đã nói ghế gần như đã hoàn thành, chỉ còn việc sơn.

Anh cũng bảo rằng khi nào Bùi Hải làm xong sẽ đưa qua nhưng không hiểu sao lại kéo dài thời gian như vậy?

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Tống Ngôn Chi có chút lo lắng, nhớ lại trước đó Bùi Duật Sâm có đưa địa chỉ cho mình, cô quyết định tự mình đến đó xem sao.

"Tiểu Bảo, con ở nhà làm bài tập, không được ra ngoài. Nếu có người lạ đến, cũng không được mở cửa. Mẹ ra ngoài một lát."

Tống Ngôn Chi dặn dò con trai rồi cầm túi bước ra cửa.

Xưởng mộc nằm ở một khu vực khá hẻo lánh nhưng lại là một nhà xưởng lớn.

Ban đầu Tống Ngôn Chi còn tưởng chỗ đó chỉ là một nhà xưởng gia công hoặc là một xưởng mộc nhỏ, không ngờ lại là một nhà máy lớn như vậy.

Bùi Duật Sâm đã giới thiệu Bùi Hải vào làm việc ở xưởng mộc lớn này. Nếu như anh ta chịu khó học hỏi, sau này chuyển thành nhân viên chính thức, thăng chức trở thành một nhân viên kỹ thuật ổn định thì mức tiền lương cũng không hề thấp.

Nhưng mà Bùi Hải chỉ sơn một cái ghế mà mấy ngày không xong.

Tài nghệ sẽ không tệ đến mức này chứ?

Cô nhớ rõ ràng là Bùi Hải đã làm ở đây được một khoảng thời gian rồi.

Tống Ngôn Chi đứng trước cổng xưởng gỗ, nói với bảo vệ: “Chào anh, tôi đến tìm người, làm phiền anh giúp tôi gọi đồng chí Bùi Hải ta được không? Tôi có chuyện cần tìm anh ấy.”

Người bảo vệ bảo cô đợi một lát rồi gọi điện thoại.

Rất nhanh sau đó, anh ấy nói: “Đồng chí Bùi Hải mà cô muốn tìm, bên phòng mộc nói mấy ngày nay anh ấy không đến, bây giờ không có ở trong xưởng.”

“Mấy ngày nay không đến? Anh ấy xin phép nghỉ à?” Tống Ngôn Chi cau mày hỏi.

“Hình như anh ấy không xin nghỉ, tình hình cụ thể thì tôi không rõ, xin lỗi cô.”

Tống Ngôn Chi cảm thấy hơi khó hiểu, dù Bùi Hải có lười đến đâu, cũng không thể không xin phép mà nghỉ làm mấy ngày liền.

Hơn nữa, con người anh ta tuy không đáng tin cậy lắm nhưng vẫn không dám không nghe lời của người anh cả Bùi Duật Sâm của mình.

Không thể nào không làm xong cái ghê skia.

Tống Ngôn Chi bắt đầu nhận ra có thể đã xảy ra chuyện gì đó.

Tuy nhiên, lúc này cô không ở trong khu nhà, cũng khó mà tìm hiểu tình hình ngay được, chỉ có thể đợi đến ngày mai quay về hỏi thím Lý xem sao.

Tống Ngôn Chi chỉ đành quay về nhà.

Vừa đến cửa nhà, cô đã nhìn thấy một bóng dáng đang đứng lưỡng lự không bước vào.

Tống Ngôn Chi cau mày, bước nhanh đến, mới nhận ra người đứng đó là ai.

“Cô là… cháu gái nhà dì Vương phải không?”

Vương Mai ngượng ngùng gật đầu, “Dạ, đúng rồi, chị Tống, em…”

“Em đến tìm Bùi Hải à?” Tống Ngôn Chi nhíu mày hỏi.

Vương Mai ngại ngùng gật đầu: “Trước đó anh ấy dẫn em đi xem phim, còn chủ động trả tiền. Em cảm thấy có hơi ngại, nên muốn trả lại tiền cho anh ấy nhưng mấy ngày nay không thấy anh ấy đâu. Bố mẹ em lại thúc giục em mau quay về nhà, nên em muốn...”

Cô ấy lấy từ trong túi ra một ít tiền đưa cho Tống Ngôn Chi, dường như có hơi thất vọng: “Chị Tống, có thể làm phiền chị giúp em trả lại tiền cho anh ấy được không? Nếu không thì trong lòng em sẽ cảm thấy áy náy.”

Tống Ngôn Chi ngừng lại một chút, lại nghe thấy Vương Mai vội vàng giải thích: “Chị yên tâm, em không có ý gì khác đâu, em đã nghe dì em nói rồi, sau này em sẽ không tìm anh ấy nữa.”

Thực ra, Vương Mai có ấn tượng rất tốt về Bùi Hải. Trước đó nghe dì cô ấy giới thiệu qua về gia đình họ Bùi, biết rằng anh trai của Bùi Hải là cơ trưởng, còn chị dâu là giáo viên.

Cô ấy đã tự biết là mình không xứng.

Nhưng sau khi gặp Bùi Hải, mới nhận ra anh ta không hề khó gần như trong tưởng tượng, cũng không có thái độ cao ngạo coi thường của người thành phố đối với người nông thôn, còn chủ động nói muốn dẫn cô ấy đi xem phim.

Anh ta hài hước, cũng rất biết quan tâm phụ nữ nên hai người rất hợp nhau.

Nhưng mà sau buổi xem phim, Bùi Hải lại không xuất hiện nữa.

Vương Mai nhận ra có lẽ anh ta không để ý đến mình.

Sau đó, cô ấy còn đến xin lỗi dì mình, cảm thấy mình không ra gì, bà ấy đã tốn bao nhiêu công sức giới thiệu cho mình một người thành phố có điều kiện tốt như vậy mà cô ấy lại không nắm bắt được cơ hội.

Lúc này Vương Mai mới nghe dì mình nói bố mẹ nhà họ Bùi ghét bỏ giả cảnh của cô ấy, cô ấy mới hiểu được hoá ra là mình hiểu lầm, ngay từ đầu, chuyện này đã là không thể.

Mặc dù có chút buồn bã nhưng Vương Mai cũng không muốn cưỡng cầu nữa, thế là nghĩ đến việc trả lại tiền vé xem phim cho người ta, không thể để người ta nghĩ rằng mình lợi dụng rồi bỏ đi.

Tống Ngôn Chi không nói gì, chỉ nhận lấy tiền rồi khẽ gật đầu.

Biết khó mà lui là tốt.

Với hoàn cảnh của cô ấy, nếu thật sự có gì đó với Bùi Hải, ngay cả khi Bùi Hải thật sự có ý định muốn cưới cô ấy thì sau này về nhà cuộc sống cũng chẳng được yên ổn.

Hiện tại Bùi Hải hoàn toàn không có khả năng tự lập thoát khỏi bố mẹ. Hơn nữa, ở thời đại này có mấy người đàn ông thật sự bằng lòng vì phụ nữ mà dám đối đầu với gia đình mình?

Lúc trước mặc dù Vương Diễm Mai không thích Tống Ngôn Chi, bà ta cũng không ngăn cản.

Không chỉ vì bà ta không kiểm soát được con trai lớn mà còn vì bà ta e ngại Bùi Duật Sâm.

Bởi vì anh chính là kiểu người nói rời bỏ gia đình là có thể rời bỏ.

Bà ta hiểu rõ điều này, nhất là khi con trai cả của bà ta đang trên đà phát triển, sao bà ta dám đắc tội.

Thêm vào đó, Vương Diễm Mai chưa từng chủ động giới thiệu đối tượng cho con trai cả, bản thân anh có năng lực tự lập rất mạnh mẽ khiến bà ta cảm thấy ngột ngạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Nếu như anh còn tìm một người vợ lợi hại hơn nữa, bà ta sẽ không thể cưỡi lên đầu con dâu được.

Đó cũng là lý do tại sao, khi Tống Ngôn Chi vào nhà, bà ta điên cuồng chèn ép cô.

Sự bất mãn tích tụ từ người con trai lớn tất nhiên bà ta phải phát tiết hết lên đầu Tống Ngôn Chi.

Trước kia, Tống Ngôn Chi luôn rụt rè, không dám phản kháng, cứ để mặc bà ta ức hiếp.

Cô gái trẻ trước mặt này, tính tình vui vẻ hoạt bát nhưng năm đó chẳng phải Tống Ngôn Chi cũng như vậy sao?

Cô bước vào nhà, thấy Tiểu Bảo đã làm xong bài tập đang quét dọn.

Nhìn thấy mẹ về, cậu bé chạy đến nói: “Mẹ ơi, vừa nãy có người gõ cửa nhưng con không mở.”

Cậu bé ngẩng đầu, biểu cảm con rất nghe lời, mẹ nhanh khen con đi.

Tống Ngôn Chi bật cười, chắc là Vương Mai đến gõ cửa, vì không có ai ra mở nên mới đứng đợi ở ngoài cửa.

Cô đưa tay xoa đầu con trai: “Con làm rất tốt nhưng lần sau phải xem người gõ cửa có phải là người quen không.”

Tiểu Bảo hỏi: “Nếu là người quen thì có thể mở được không?”

Tống Ngôn Chi lắc đầu: “Đương nhiên là không. Nếu như bố mẹ không ở nhà mà người quen đến, con chỉ cần nói rằng bố mẹ không có nhà, bảo họ hôm khác quay lại. Con chỉ là một đứa trẻ, cũng không thể tiếp khách được.”

“Đặc biệt là nếu bà nội đến, con phải cẩn thận không để bà nhìn thấy, tuyệt đối không được mở cửa. Mặc kệ bà có làm ầm ĩ thế nào, con cũng không cần quan tâm, hiểu không?”

Mặc dù phần lớn thời gian cô đều ở bên cạnh con trai nhưng vì đề phòng tình huống bất ngờ, Tống Ngôn Chi vẫn phải dặn dò Tiểu Bảo phòng khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Không cần biết người đó có quen biết hay không, nếu bố mẹ không có nhà thì tuyệt đối không được cho ai vào.

Lỡ như có kẻ có ý đồ xấu thì phải làm sao?

Tiểu Bảo khẽ gật đầu, “Con biết rồi, không được nói chuyện với người xấu và bà nội, còn gặp người quen thì có thể giải thích.”

“Con trai mẹ thông minh quá!” Tống Ngôn Chi ôm con trai hôn lên má cậu một cái, rồi hỏi: “Tối nay con muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được ạ.” Tiểu Bảo cười tít mắt, bây giờ được mẹ ôm hôn, cậu đã không còn cảm thấy mất tự nhiên mà ngược lại còn rất vui vẻ.

Cậu bé càng lúc càng tự tin, không chút ngại ngần nói: "Món mẹ làm con đều thích."

Tống Ngôn Chi cười nói: "Tốt, vậy tối hôm nay chúng ta ăn sủi cảo đi. Trong tủ lạnh còn sẵn sủi cảo, tối nay ăn đơn giản một chút."

Tiểu Bảo gật đầu, rồi đi theo mẹ vào bếp.

Trong phòng bếp có một cái ghế nhỏ mà bình thường cậu hay đứng lên để rửa bát.

Tiểu Bảo đã quen với việc thường xuyên vào bếp giúp mẹ nấu ăn, mặc dù cậu chưa làm được nhiều nhưng những việc như rửa rau hay bóc hành cậu đã làm rất thành thạo, tốc độ vừa nhanh vừa sạch sẽ.

Tuy nhiên hiện tại Tống Ngôn Chi vẫn chưa để cậu đụng đến dao.

Mỗi ngày hai mẹ con cùng nhau nấu ăn, vừa tiết kiệm được rất nhiều thời gian lại có thể giúp Tiểu Bảo không cảm thấy buồn chán, còn tạo cho cậu có hứng thú với việc nấu nướng.

Dù sao Tiểu Bảo cũng không thích chạy ra ngoài chơi, hai mẹ con lại vừa mới chuyển đến nên chưa quen biết hàng xóm gần đó. Ở khu nhà trước ít nhất còn có Thiết Trụ mỗi ngày chạy sang chơi nhưng ở đây thì không có ai ghé qua, cậu vẫn thường chơi một mình.

Lúc đầu, Tống Ngôn Chi cũng lo rằng nếu cứ kéo dài như vậy, Tiểu Bảo sẽ thiếu khả năng hòa nhập xã hội, trở nên giống như kiếp trước.

Vì vậy, cô vô thức dẫn cậu đi nấu ăn, đi dạo để tiêu tốn thời gian.

Thời gian trôi qua, Tiểu Bảo trở nên tự giác hơn, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Không còn thường xuyên bị các bạn nhỏ khác vây quanh trêu chọc giống như khi còn ở trong khu nhà, việc chơi một mình dường như làm cậu vui vẻ hơn.

Có lẽ, không nhất thiết phải có một đám bạn vây quanh mới là một tuổi thơ bình thường.

Nhìn Tiểu Bảo vui vẻ như hiện tại, Tống Ngôn Chi cũng không ép buộc nữa.

Sủi cảo là hai mẹ con làm từ mấy hôm trước.

Nhân thịt là do Bùi Duật Sâm băm, còn Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo làm vỏ sủi cảo.

Bởi vì nghĩ đến việc hấp lên ăn rất tiên, nên bọn họ đã làm khá nhiều.

Mỗi cái sủi cảo đều mỏng vỏ nhiều nhân, Tiểu Bảo còn nhỏ nhưng lại có sức ăn lớn, một mình cậu có thể ăn đến mười cái.

Tống Ngôn Chi chỉ ăn khoảng bảy, tám cái thì đã thấy ngán.

Tiểu Bảo vừa ăn vừa không quên nói với mẹ: "Mẹ ơi, chắc chắn Thiết Trụ chưa bao giờ ăn món sủi cảo ngon như thế này."

Tống Ngôn Chi bật cười, vất vả cho cậu vẫn còn nhớ đến Thiết Trụ.

Cũng không lạ, mỗi lần Thiết Trụ qua đây ăn cơm đều có thái độ rất phấn khích, vừa ăn vừa nói rằng chưa bao giờ ăn được món ăn ngon như vậy… đến mức khiến cho đứa trẻ này nhớ mãi.

“Trong tủ lạnh vẫn còn, ngày mai mẹ sẽ làm cho con món bánh bao chiên trứng, con mang theo cho Thiết Trụ cùng ăn.”

Tiểu Bảo gật đầu đồng ý.

Sau khi đã ăn no, cậu trượt xuống khỏi bàn ăn, cầm bát đi tới bồn rửa bát.

Rửa bát xong, vừa đúng bảy giờ.

Phim hoạt hình sắp bắt đầu.

Tiểu Bảo lau tay, kiên nhẫn chờ mẹ ăn xong, rồi mới nói: “Mẹ ơi, con có thể xem tivi một lát được không?”

“Đương nhiên rồi, đi xem đi, ngồi xa một chút.”

Tiểu Bảo vâng dạ, lúc này mới không nhẫn nại được nữa, chạy ngay tới, bật TV lên.

“Đứa trẻ thép Astro Boy” gần đây đã trở thành bộ phim yêu thích của Tiểu Bảo.

Mỗi ngày cậu đều phải xem.

Tống Ngôn Chi không mấy hứng thú đối với những thứ này, cơm nước xong xuôi thì đi đọc sách.

Có lẽ là do thói quen đã hình thành từ kiếp trước, bây giờ không đọc sách, cô lại cảm thấy buồn chán.

Đọc sách có thể làm cho cô bình tâm lại, cũng có thể học hỏi thêm kiến thức.

Nhìn đồng hồ thấy đã đến thời gian, cô và Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo nửa tiếng.

Khi về nhà, Tiểu Bảo đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Cuộc sống đơn giản như vậy, đối với hai mẹ con đã là đủ hạnh phúc rồi.

Ngày hôm sau, vào buổi trưa Tống Ngôn Chi đã đến khu nhà một chuyến.

Cô không tìm thấy thím Lý nhưng lại bị ai đó gọi lại.

“Ôi, đây chẳng phải là Ngôn Chi sao, lâu rồi không gặp!” 

Loading...