Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 3: Báo cáo
Cập nhật lúc: 2024-12-25 01:59:34
Lượt xem: 584
Suy nghĩ đáng sợ này vừa hiện lên trong đầu, cậu bé đã nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của mọi người.
"Thật sự là Tiểu Bảo viết. Chữ viết của cậu ấy thật sự rất đẹp."
"Trời ạ, không phải chúng ta đã đổ oan cho Tiểu Bảo rồi sao?"
Trần Kim Bảo không thể tin được nhìn Tiểu Bảo đang viết từng nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ trên bục giảng, tròng mắt cậu bé suýt chút nữa lọt ra ngoài.
Tiểu Bảo thật sự viết chữ đẹp như vậy sao, điều này sao có thể? Cậu bé đã đi học được hai năm, vẫn không thể viết được chữ đẹp như vậy. Sao Tiểu Bảo có thể viết chữ đẹp như vậy?
Không phải mẹ đã nói đầu óc cậu không thông minh sao?
Trần Kim Bảo sửng sốt.
Lại nghe thấy mọi người xì xào bàn tán.
“Đều là do Trần Kim Bảo nói mới khiến tôi hiểu lầm.”
"Đúng vậy, là Trần Kim Bảo, tôi biết rồi, chắc chắn là cậu ấy ghen ghét Tiểu Bảo giành được hạng nhất, cho nên mới vu oan cho Tiểu Bảo. Trần Kim Bảo thật tệ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Kim Bảo lập tức tái nhợt.
“Trần Kim Bảo, em xin lỗi Tiểu Bảo ngay.” Giọng nói nghiêm nghị của giáo viên vang lên.
Trần Kim Bảo đỏ bừng mặt mũi: "Em... em..."
"Em cái gì mà em, Tiểu Bảo đã chứng minh rồi, em còn lời gì để nói nữa? Em thật sự rất quá đáng, có vấn đề gì em có thể đi tìm giáo viên, em không thể đổ oan cho Tiểu Bảo như vậy được! Em làm như vậy là sai!”
Nếu sức chịu đựng của Tiểu Bảo quá thấp, nói không chừng sau này cũng không dám giành hạng nhất nữa.
“Nếu như em không xin lỗi, cô sẽ gọi bố mẹ em tới, yêu cầu bọn họ xin lỗi Tiểu Bảo.”
Khi nghe thấy cô giáo muốn gọi bố mẹ tới, Trần Kim Bảo hoàn toàn luống cuống, nói với giọng nức nở: “Em biết sai rồi cô ơi, xin cô đừng gọi phụ huynh của em.”
"Vậy thì em xin lỗi Tiểu Bảo đi."
Trần Kim Bảo rơi nước mắt nói: "Bùi Thuỵ Bảo, xin lỗi, tôi biết mình sai rồi."
Tiểu Bảo gật đầu nói: “Tôi không tha thứ cho cậu.”
Trần Kim Bảo: "..."
Đại khái là vì giọng điệu của Tiểu Bảo quá thẳng thắn, mọi người cũng không cảm thấy có gì không đúng.
"Đã như vậy, cô sẽ phạt Trần Kim Bảo lau bảng một tuần! Nếu như còn có lần sau cô sẽ mời phụ huynh các em tới đích thân xin lỗi." Cô giáo lên tiếng.
Trần Kim Bảo bị doạ đến cả người co rúm, cuối cùng không còn bộ dạng phách lối giống như trước đó hãm hại Tiểu Bảo.
Các bạn học cũng không dám nói tiếp nữa.
Mặc dù chuyện không phải do bọn họ nói nhưng bọn họ cũng có tham gia, bởi vì tin tưởng vào những gì Trần Kim Bảo nói.
Sự việc đến đây xem như đã kết thúc, Tiểu Bảo xách cặp sách rời khỏi lớp học.
Thiết Trụ nhảy nhót đi theo bên cạnh cậu, hưng phấn nói lại chuyện vừa rồi.
Hiển nhiên là kết cục của Trần Kim Bảo khiến cậu bé rất hả hê.
Tiểu Bảo lại rất bình tĩnh, có lẽ là do từ nhỏ đã bị lũ trẻ trong khu nhà xa lánh, bị Đại Tráng cầm đầu bắt nạt nhiều lần, nên cho dù ở trường bị Trần Kim Bảo nhắm tới, cậu cũng không có cảm giác gì.
Cậu chưa từng để ở trong lòng.
Đổi lại là đứa trẻ khác có thể đã uất ức muốn c.h.ế.t nhưng Tiểu Bảo lại không thèm để ý.
Cậu bé là một đứa trẻ kiên cường, nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này đã muốn khóc nhè thì cũng quá yếu đuối rồi.
Cậu muốn trở nên mạnh mẽ giống như bố mình, để người khác chỉ nhìn thôi cũng không dám bắt nạt.
Tiểu Bảo siết chặt dây đeo cặp sách trên vai.
Vừa bước ra khỏi cổng trường, cậu đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Cậu có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc qua đi trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.
“Bố.” Cậu gọi một tiếng rồi chạy tới.
Bùi Duật Sâm cúi xuống, bế con trai lên, đặt cậu ngồi lên bả vai của mình.
Tầm nhìn của cậu bé đột nhiên cao hơn, bản thân giống như là một người khổng lồ. Những đứa trẻ kia trở nên thấp bé hơn, tất cả mọi người đều phải ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Tiểu Bảo trở nên vui vẻ.
"Tiểu Bảo, dạo này ở trường thế nào?"
Thiết Trụ đứng ở bên cạnh, cố gắng nâng khuôn mặt mũm mĩm lên nhìn Tiểu Bảo, nhìn người bố còn cao hơn cả bố của mình, trong mắt mang theo vẻ ghen tị.
Nhưng rất nhanh cậu bé đã phản ứng lại, lập tức tố cáo giúp Tiểu Bảo: “Chú ơi, cháu kể cho chú nghe, lớp bọn cháu có một đứa trẻ xấu xa, cậu ta bắt nạt Tiểu Bảo, còn nói Tiểu Bảo gian lận mới giành được hạng nhất...”
Nghe xong lời này, vẻ mặt ôn hòa của Bùi Duật Sâm trở nên lạnh lùng.
"Tiểu Bảo, có đúng vậy không?"
Tiểu Bảo khẽ gật đầu.
Đôi mắt của Bùi Duật Sâm tối sầm lại: "Bố đưa con đi gặp giáo viên."
Tiểu Bảo nói: “Bố ơi, giáo viên đã yêu cầu Trần Kim Bảo xin lỗi con, còn phạt cậu ta lau bảng một tuần.”
Bùi Duật Sâm nghe vậy, khuôn mặt dịu đi một chút, xem ra giáo viên cũng là người công bằng, không phải vì lời nói một phía của đứa trẻ kia mà hiểu lầm con trai anh.
"Lần sau nếu như lại có người bắt nạt con cứ nói với bố."
Tiểu Bảo bĩu môi, không nói gì.
Bùi Duật Sâm dừng lại một chút.
Nhiều năm qua, Tiểu Bảo ở trong khu nhà cũng từng chịu đựng rất nhiều sự bất công như vậy nhưng anh không hề ở bên cạnh cậu, cũng chưa bao giờ đứng trước mặt cậu để bảo vệ cậu.
Cho nên bây giờ Tiểu Bảo vẫn không tin tưởng người bố này của mình.
Anh khẽ thở dài, trong lòng có cảm giác thất bại khó tả.
"Chú... chú Bùi..."
Bùi Quý Xuyên đột nhiên gọi anh một tiếng.
Bùi Duật Sâm đưa mắt nhìn sang, thấy cậu bé.
"Ừ." Anh trả lời, nhìn thấy sắc mặt cậu bé không tốt lắm, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bùi Quý Xuyên cắn môi, liếc nhìn Tiểu Bảo, muốn nói lại thôi.
Thiết Trụ khịt mũi một cái: "Là cậu. Chính là vì cậu không làm chứng giúp Tiểu Bảo nên Trần Kim Bảo mới có thể cho rằng Tiểu Bảo gian lận."
"Tôi không có!" Bùi Quý Xuyên vội vàng nói: "Tôi chỉ là rất lâu không nhìn thấy Tiểu Bảo, lúc đó tôi không kịp phản ứng."
Thiết Trụ nhếch miệng.
Tiểu Bảo không nói gì, cậu căn bản không thèm để ý Bùi Quý Xuyên không chứng minh giúp mình.
Bùi Duật Sâm nheo mắt nhìn sắc mặt có chút bối rối của Bùi Quý Xuyên: “Cho nên cháu cũng biết chữ viết thật sự là của Tiểu Bảo nhưng không nghĩ chữ viết của thằng bé lại đẹp hơn lúc cháu còn ở đó, cho nên mới không nói lời nào sao?”
Bùi Quý Xuyên không ngờ rằng phản ứng tâm lý của mình lại bị người khác dễ dàng nhìn ra như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lập tức đỏ bừng, chỉ cảm thấy dấu vết ghen tị của mình không còn chỗ nào để che giấu.
"Cháu... cháu... cháu xin lỗi, cháu không cố ý."
Cậu bé còn muốn phản bác gì đó nhưng lời nói đến môi, cậu bé lại không thể nói ra được.
"Cháu không cần phải nói xin lỗi, chuyện này có làm hay không cháu tự biết." Bùi Duật Sâm nhẹ nhàng ngắt lời cậu bé.
Bùi Quý Xuyên lại càng thêm xấu hổ.
Mặc dù Tiểu Bảo không thích hai anh em bọn họ, chưa bao giờ cho bọn họ sắc mặt tốt.
Nhưng dù sao bọn họ ăn cơm cũng từ tiền chú Bùi kiếm, bởi vì anh đã hứa với bố bọn họ sẽ nhận nuôi bọn họ, cho nên mới sẵn lòng bỏ tiền ra nuôi, để bọn họ có thể ăn no mặc ấm, còn có thể đi học giống như những đứa trẻ khác.
Về tình về lý khi Tiểu Bảo bị hiểu lầm, đáng lẽ cậu bé phải đứng ra lên tiếng nói giúp cậu.
Nhưng cậu bé chẳng những không làm như vậy mà bây giờ còn tìm lý do.
Cậu bé thật sự quá đáng ghét.
Bùi Quý Xuyên bắt đầu nghi ngờ bản thân, có lẽ mình cũng giống như em gái, ghen tị với Tiểu Bảo, là một đứa trẻ hư vô ơn...
Bùi Duật Sâm cũng không nói nhiều, dẫn theo Tiểu Bảo về nhà.
Thật ra ngày mai anh sẽ phải đi, cho nên hôm nay anh đã bàn bạc với Tống Ngôn Chi, mình sẽ đến đón đứa trẻ.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, anh dẫn Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo một chút, lại đi đến một cửa hàng bán xe đạp.
"Bố ơi, chúng ta muốn mua xe đạp sao?"
Tiểu Bảo bị thu hút bởi những chiếc xe đạp đủ mọi màu sắc trước mặt, ngơ ngác hỏi.
Trong khu nhà cũng có mấy gia đình có xe đạp, hàng ngày bọn họ đạp xe đi ra ngoài mua đồ ăn, có đôi khi còn mang theo con cái trên xe, nhìn rất vui vẻ.
Nhưng Tiểu Bảo cho rằng đó là thứ bọn họ không thể mua được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cho nên cậu chưa bao giờ mơ tưởng tới.
Nhưng bây giờ bố lại đưa cậu đi xem xe đạp.
Đôi mắt cậu đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy, mua cho mẹ của con. Đến lúc đó hai mẹ con đi đến trường không cần phải đợi xe buýt nữa."
Bùi Duật Sâm nghĩ đến quãng đường đi bộ đến trường cũng khá xa, thời tiết này chen chúc trên xe buýt vừa nóng vừa ngột ngạt.
Hơn nữa, thời gian tan trường của Tống Ngôn Chi lại đúng lúc là giờ cao điểm.
Có rất nhiều người lớn và trẻ em.
Xô đẩy chen lấn rất dễ bị thương.
Cho nên anh nghĩ đến việc mua cho cô một chiếc xe đạp để cô có thể đưa con đi học.
Đôi mắt Tiểu Bảo sáng lên.
Là mua cho mẹ.
Trong khu nhà bọn họ, xe đạp đều là đàn ông trưởng thành đi.
Chưa từng thấy phụ nữ đạp xe đạp.
Bây giờ nhìn mới thấy, hoá ra có nhiều màu sắc như vậy, cũng chia thành kiểu nam và kiểu nữ.
Tiểu Bảo tò mò nhìn.
Bùi Duật Sâm lựa chọn một hồi, thích một chiếc xe đạp màu kem, có giỏ ở phía trước có thể đựng đồ, cho dù đi học hay đi mua đồ đều thuận tiện.
Anh lập tức chọn mua, mặc dù mẫu xe của phụ nữ nhỏ hơn một chút nhưng Bùi Duật Sâm vẫn đạp rất vững vàng.
Thương hiệu xe đạp này rất bền.
Bùi Duật Sâm nhìn cậu con trai đang phấn khích đi theo phía sau giống như một cái đuôi nhỏ, anh đặt cậu bé ngồi ở ghế sau, bảo cậu ôm mình rồi đạp xe về nhà.
Gió đột nhiên trở nên rất mạnh, Tiểu Bảo ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của bố, hai tay nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Bình thường phải đi bộ mất hai mươi phút mới về đến nhà, bây giờ đi một chút đã đến nơi.
Tiểu Bảo còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng cậu muốn mẹ anh ấy nhìn thấy chiếc xe đạp mới hơn.
Thế là cậu lập tức xuống xe chạy vào trong nhà.
"Mẹ ơi, mẹ ơi."
Tống Ngôn Chi đang thắc mắc, mình cũng đã về đến nhà, tại sao Bùi Duật Sâm vẫn chưa đón con về.
Lại nghe thấy giọng nói phấn khích không tả xiết của con trai.
Cô bước ra ngoài, con trai đã chạy tới, sốt ruột kéo áo Tống Ngôn Chi gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mau ra xem, mau ra xem xe đạp..."
Tống Ngôn Chi vẫn còn bối rối nên đi theo ra ngoài và nhìn thấy Bùi Duật Sâm đang chậm rãi đẩy xe đạp vào sân.
Cô sửng sốt một lúc, ngạc nhiên nói: "Xe đạp?"
Bùi Duật Sâm khẽ gật đầu: “Ngày mai anh phải đi rồi, cho nên đã chọn cho em một chiếc, em đưa con đi học hay đi mua đồ sẽ thuận tiện hơn, có muốn thử một chút không?”
Tống Ngôn Chi thực sự có chút giật mình, cô không ngờ Bùi Duật Sâm lại nghĩ đến chuyện mua cho cô một chiếc xe đạp.
Kiếp trước cô cũng không phải chưa từng đi xe đạp nhưng đó là chuyện của tương lai nhiều năm sau
Lúc ấy nhà ai cũng có một chiếc xe đạp, có người thân thiết rủ cô đi thử một chút, cô đạp cũng cảm thấy rất thuận tiện.
Nhưng nghĩ đến nghĩ đến trong nhà có mấy đứa bé, áp lực vẫn là rất lớn cho nên không nỡ mua.
Không ngờ ở kiếp này lại có thể có được sớm như vậy.
Hơn nữa nhìn màu sắc này thì có lẽ Bùi Duật Sâm không mua cho mình.
Đây là kiểu xe đạp dành cho nữ, nhỏ hơn nhiều so với mẫu dành cho nam.
Mặc dù nam giới cũng có thể đi nhưng với dáng người của anh đi xe này sẽ rất không tiện.
Tống Ngôn Chi cũng không khách sáo, bước tới xem xét.
Tiểu Bảo đi theo phía sau giống như một cái đuôi nhỏ.
Cậu thậm chí còn quên khoe với mẹ giấy khen mình mới nhận được.
Bùi Duật Sâm vốn muốn mượn cơ hội dạy vợ đi xe đạp này để kéo gần quan hệ một chút.
Nhưng anh không ngờ, Tống Ngôn Chi vừa ngồi lên đã có thể đạp được.
Trong lúc nhất thời anh cũng có chút không nói nên lời.
Tiểu Bảo thì lo lắng đi theo phía sau, bảo mẹ đi chậm một chút, sợ cô bị ngã.
Bùi Duật Sâm bảo cô tập luyện đi lại trong sân một chút, mình thì đi vào nhà chuẩn bị bữa tối.
Anh cũng có thể nấu ăn, chỉ là kỹ thuật không thành thạo như Tống Ngôn Chi.
Anh cho thịt giò trong tủ lạnh ra bỏ vào trong nồi sắt hầm, chẳng mấy chốc mùi thịt đã tỏa ra xung quanh.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa của vợ con, mặc dù mối quan hệ với vợ vẫn không thể hòa hoãn nhưng Bùi Duật Sâm chỉ nhìn bọn họ cũng đã cảm thấy hài lòng.
Luyện tập hơn nửa tiếng, Tống Ngôn Chi có chút mệt mỏi, cô lau mồ hôi, nhìn con trai tóc ướt đẫm mồ hôi lon ton chạy theo phía sau, cô cũng cảm thấy buồn cười.
Mặc dù cô có thể đi xe đạp nhưng chở theo con thì cô vẫn có chút sợ hãi. Hôm nay cô cần luyện tập nhiều hơn.
Nhưng thời gian đã không còn sớm, cô đã có chút đói bụng, đứa trẻ chắc chắn cũng đã đói.
Ăn cơm xong rồi tập tiếp.
Tống Ngôn Chi dẫn con trai đi vào phòng bếp, Tiểu Bảo đúng là đã đói bụng.
Ngửi thấy mùi thịt, cậu không nhịn được mà đưa mắt nhìn vào trong nồi.
Món thịt này trước đây Tống Ngôn Chi cũng đã từng nấu.
Bùi Duật Sâm cho vào nồi hầm nửa tiếng mới mềm, anh lấy ra đặt trên thớt cắt, nhìn thấy Tống Ngôn Chi đi vào, anh cắt trước một miếng đưa cho cô.
“Em nếm thử xem có được chưa hay phải hầm thêm một lúc nữa..”
Tống Ngôn Chi không ngờ anh lại đột nhiên đút tới bên miệng nên vô thức há miệng ra.
Cô cau mày, sau đó lại gật đầu: “Cũng được rồi, hầm lâu hơn sẽ bị nát.”
Tiểu Bảo nhìn thấy vậy thì sốt ruột kéo quần áo của Bùi Duật Sâm gọi: "Bố, con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn."
Bùi Duật Sâm cắt một miếng khác cho cậu.
Nhìn vẻ mặt hài lòng của cậu, anh nhướng mày hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Tiểu Bảo vốn định nói ngon, nhưng nghĩ tới mẹ vẫn còn ở bên cạnh, hơn nữa quan hệ giữa bố mẹ cậu cũng không tốt, cho nên cậu nghiêm mặt cẩm thận suy nghĩ một lúc, bình luận: “Ăn cũng tạm.”
Bùi Duật Sâm thật sự bị bộ dạng nghiêm túc của con trai chọc cho buồn cười, nói thêm một câu: "Đây là thịt do mẹ con hầm."
Tiểu Bảo suýt chút nữa bị nghẹn thịt.
Cậu trừng mắt nhìn bố.
Lại có chút chột dạ không dám nhìn mẹ.
Vốn muốn vuốt m.ô.n.g ngựa không ngờ lại là đập vào chân ngựa.
Tiểu Bảo thông minh nói sang chuyện khác: “Mẹ ơi, hôm nay con giành được phần thưởng.”
Cậu kéo tay Tống Ngôn Chi bước ra ngoài.
Bùi Duật Sâm bất lực lắc đầu bật cười.
Ai nói con trai anh ngu ngốc chứ? Rõ ràng là một đứa bé lanh lợi.
...
Vương Diễm Mai không ngờ tới con trai ra ngoài thì lại không thấy trở về, bà ta ở nhà lo lắng đứng ngồi không yên.
Thế là bà ta định tự mình đi tìm Chu Xảo nói chuyện này
Nếu như Chu Xảo đồng ý, con trai chắc chắn sẽ không nói gì được nữa.
Nếu thật sự không được thì cứ kể cho con trai nghe về thân thế của hai đứa trẻ kia, cùng lắm là dặn anh ấy giấu anh trai, đến lúc đó con trai lớn vẫn phải đưa tiền nuôi dưỡng hai đứa trẻ.
Anh ấy có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng.
Dù sao đây cũng là cách tốt nhất mà Vương Diễm Mai có thể nghĩ ra.
Bà ta tìm đến ngôi nhà nơi Chu Xảo đang sống, mới biết được cô ta đã đi làm rồi.
Cô ta đi chuyến này cũng không biết bao lâu mới trở về, Vương Diễm Mai sốt ruột không thôi, bà ta không thể đợi lâu như vậy được.
Ở một bên khác, Chu Xảo vừa trở lại sân bay đã bị gọi đến văn phòng.
"Chu Xảo, có người báo cáo cô thường xuyên chạy đến ký túc xá nam, chuyện này có thật không?"