Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 21 Giới thiệu công việc cho Bùi Duật Sâm
Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:04:39
Lượt xem: 589
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã thích nói dối, thật sự là quá đáng sợ.
Giáo viên mỹ thuật bỗng nhiên hiểu ra tại sao cô giáo Tống lại không đưa đứa trẻ này đến đây.
Rõ ràng cô đã biết tính cách của đứa trẻ cho nên mới không cho cô bé đến.
Không ngờ đứa trẻ này còn nhỏ như vậy mà tâm tư còn nhiều hơn cả lỗ kim, chỉ dùng một viên kẹo đã có thể đùa giỡn cháu trai mình xoay vòng vòng.
Giáo viên mỹ thuật sắc mặt tối sầm lại, muốn trách móc nhưng lại không biết phải nói sao.
Lúc nãy ngồi trên xe ông ta nghe nói đứa trẻ này có thể là con của tiểu tam, trong lòng đã cảm thấy rất bất an nên mới vội vàng nhờ cô giáo Tống giải thích rõ ràng.
Lúc đó ông ấy còn cảm thấy có chút đáng thương, dù sao trẻ con cũng không có tội.
Nhưng bây giờ xem ra người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng hận.
Người lớn trong nhà không biết chuyện này, ông ấy cũng không thể tính toán chi li với một đứa trẻ, chỉ thở dài nói: "Cô giáo Tống, xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho cô."
Tống Ngôn Chi lắc đầu: "Ông cũng không biết, tôi không trách ông. Đợi lát nữa chúng tôi sẽ đưa đứa trẻ trở về."
Giáo viên mỹ thuật gật đầu cảm ơn rồi vội vàng lôi kéo cháu trai của mình đi.
Bùi Điềm Điềm đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, không biết phải làm gì bây giờ.
Cô bé cũng là quá bốc đồng, sau khi nghe nói Tiểu Bảo có thể đi liên hoan, trong lòng vô cùng muốn đến xem liên hoan là như thế nào. Hơn nữa, cô bé trong lớp học của Tiểu Bảo rất xinh đẹp, nghe nói nhà cô bé ấy cũng rất giàu có, nói không chừng còn có thể kết bạn với cô bé ấy.
Bùi Điềm Điềm không ngốc, từ khi còn nhỏ đã trải qua rất nhiều khó khăn, cô bé biết rất rõ hoàn cảnh nào thì có thể gặp gỡ những người như thế nào.
Nếu Bùi Điềm Điềm chào hỏi cô bé ấy ở trường, chủ động kết bạn, cô bé ấy có thể coi thường mình, cho rằng mình đang cố gắng lấy lòng.
Nhưng nếu tham gia buổi tiệc này giống như cô bé ấy thì cô bé ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình cũng giống đối phương, sẽ không ghét bỏ mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Điềm Điềm càng trở nên kiên định, hai mắt đỏ hoe, giả vờ tỏ vẻ đáng thương: “Dì Tống, chú Bùi, cháu biết mình sai rồi.”
Bùi Duật Sâm cau mày, trầm giọng nói: "Có muốn anh đưa con bé về không?"
Tống Ngôn Chi lạnh lùng nói: "Không cần đâu, con bé đã muốn ở lại thì cứ để con bé ở lại đi."
Người đã đến đây rồi, bây giờ bọn họ lại đưa về, không biết những người khác sẽ nghĩ thế nào.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Tống Ngôn Chi cũng muốn Bùi Điềm Điềm nhìn thấy, không có cô bảo vệ, cuộc sống ở bên ngoài sẽ khó khăn như thế nào.
Ở kiếp trước, Bùi Điềm Điềm luôn đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, chỉ thích làm bạn với những cô bé có điều kiện gia đình tốt.
Nhưng vì cô bé không phải là người trong khu nhà quân đội mà chỉ là con gái nuôi, cho nên thường xuyên bị xa lánh, chịu uất ức, bị người khác bắt nạt.
Chính Tống Ngôn Chi đã đứng ra làm chỗ dựa cho cô bé, tìm thầy cô và phụ huynh bắt xin lỗi, mọi người mới không dám bắt nạt cô bé nữa.
Nhưng bây giờ, không có cô bảo vệ, cô bé còn muốn xông vào, vậy sẽ nhanh chóng biết được sự nguy hiểm của xã hội.
Các giáo viên khác đã ngồi vào phòng bao, bọn trẻ chơi đùa ồn ào.
Ngay khi Tống Ngôn Chi dẫn Tiểu Bảo đi vào, đã có mấy đứa trẻ chạy tới, có nam có nữ, cũng trạc tuổi Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, cậu tới rồi."
Tiểu Bảo nhìn về phía đối phương.
Tống Ngôn Chi có chút kinh ngạc nhìn thấy một cô bé đang nói chuyện với con trai mình: "Tiểu Bảo, hai đứa quen nhau à?"
Tiểu Bảo nói: “Bạn ấy là bạn cùng lớp của con.”
Cô bé mặc một bộ váy công chúa xinh đẹp, trên đầu cài nơ con bướm, cách ăn mặc giống như một nàng công chúa nhỏ.
Thoạt nhìn có vẻ là một đứa trẻ được trong nhà vô cùng cưng chiều.
Đằng sau còn có mấy bé trai đi theo, rõ ràng là rất được yêu thích.
Tống Ngôn Chi cảm thấy trẻ con cũng khá thực tế.
Cô bé nói chuyện tự nhiên phóng khoáng: "Cô ơi, em tên Dương Tuyết. Em là lớp trưởng của Tiểu Bảo, em có thể chơi với các bạn ấy được không?"
Một đứa trẻ lịch sự như vậy rất khó có thể từ chối, nhưng Tống Ngôn Chi vẫn nhìn về phía con trai mình.
Cô cũng không muốn ép con trai mình phải hoà nhập vào môi trường mà cậu bé không thích.
Ai ngờ, Thiết Trụ đã đỏ mặt, nói: "Được, được, Tiểu Tuyết, chúng ta cùng chơi đi."
Sau đó hai đứa trẻ bị kéo đi.
Bùi Điềm Điềm nhìn thấy bộ váy của Dương Tuyết, ánh mắt càng thêm ghen tị, cũng vội vàng đi theo.
Cô bé chen tới trước mặt Tiểu Bảo, chào hỏi Dương Tuyết: "Chào Tiểu Tuyết, tôi là bạn học ở lớp bên cạnh lớp cậu. Tôi tên là Điềm Điềm, chúng ta chơi cùng nhau được không?"
Dương Tuyết cau mày nói: "Tôi biết cậu, cậu là em gái của Bùi Quý Xuyên, cậu thường xuyên tới tìm cậu ta."
Đôi mắt của Bùi Điềm Điềm sáng lên, vui vẻ nói: "Cậu nhớ tôi sao?"
Dương Tuyết nhăn mũi nói: “Tôi vẫn còn nhớ vào ngày quốc tế thiếu nhi cậu có khiêu vũ trên sân khấu, còn nhảy sai.”
Bùi Điềm Điềm: "..."
"Tôi biết điệu nhảy đó, gọi là nhảy jazz phải không? Khi cô của tôi đưa tôi đến Hồng Kông, tôi đã nhìn thấy, người ta không nhảy loạn giống như cậu đâu."
Bùi Điềm Điềm: "......"
"Tôi còn biết cậu và anh trai cậu là con nuôi của bố mẹ Tiểu Bảo, nhưng cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ chào hỏi Tiểu Bảo. Rõ ràng là cậu ở nhà cậu ấy, ăn cơm của nhà cậu ấy nhưng lại không lịch sự chút nào, tôi không thích cậu."
Bùi Điềm Điềm: "..."
Lời nói của Dương Tuyết giống như xuyên thẳng vào tim khiến cho Bùi Điềm Điềm hận không thể tìm được cái hố nào trên mặt đất để chui xuống.
Những đứa trẻ khác cũng kinh ngạc nhìn về phía Bùi Điềm Điềm, không ngờ cô bé có dung mạo dễ thương lại không lịch sự như vậy.
Nếu là người khác cho bọn họ ăn, bọn họ chắc chắn đều phải nói lời cảm ơn, gặp mặt cũng sẽ chủ động chào hỏi.
Nhưng Bùi Điềm Điềm sống trong nhà Tiểu Bảo, ăn đồ ăn của gia đình cậu lại không chào hỏi Tiểu Bảo.
Khó trách Tiểu Tuyết nói cô bé không lịch sự.
Mọi người đều thì thầm bàn tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Tôi cũng nhớ ra rồi, cô ấy là người uốn qua uốn trên sân khấu ngày hôm đó phải không?”
“Đúng rồi, là người của lớp bên cạnh, hình như không giành được giải còn khóc lóc om sòm nữa.”
"Em gái tôi học cùng lớp với bọn họ. Em gái tôi nói ban đầu có gọi cô ấy tham gia nhảy tập thể, nhưng cô ấy không muốn, nhất quyết muốn nhảy một mình, kết quả là nhảy không đẹp."
"Cô ấy thật kỳ lạ."
Bùi Điềm Điềm xấu hổ, mặt đỏ rực lên.
Người lớn không để ý đến những gì bọn trẻ đang nói, đang giới thiệu lẫn nhau.
Nhưng phần lớn ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tống Ngôn Chi và Bùi Duật Sâm.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Bùi Duật Sâm, bởi vì anh làm việc ở bên ngoài quanh năm, chẳng những là người trong trường học mà cả những người trong khu nhà quân đội cũng rất ít người biết anh.
"Cô giáo Tống, đây là chồng của cô à?"
Tống Ngôn Chi gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy tên là Bùi Duật Sâm."
"Đồng chí Bùi, đây thật sự là lần đầu tiên gặp mặt, anh thật là trẻ trung."
Bùi Duật Sâm nhẹ nhàng mỉm cười: "Cảm ơn."
"Xem cô nói kìa, Tiểu Tống người ta không phải cũng rất trẻ sao?"
"Trẻ, trẻ, đều trẻ, ha ha, trai tài gái sắc, nhìn dáng dấp hai người thật sự là quá xứng đôi." Cô giáo giơ ngón tay cái lên với hai người.
Vương Hà không ngờ Bùi Duật Sâm cũng tới, vừa rồi ở trên xe cô ta còn chế nhạo với mọi người, nói quan hệ giữa hai người không tốt.
Không ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy Bùi Duật Sâm đi cùng vợ tới đây.
Điều này khiến cô ta cảm thấy bản thân giống như bị vạch trần.
Vương Hà không muốn Tống Ngôn Chi sống tốt, ít nhất không thể sống tốt hơn cô ta.
Cô ta cũng muốn gọi chồng đi cùng nhưng bởi vì chuyện trước đó mà hai vợ chồng vẫn luôn xa cách nên chồng cô ta không muốn đến.
Trong lòng Vương Hà vô cùng khó chịu, nếu không phải bởi vì Tống Ngôn Chi, nói không chừng chồng cô ta đã được thăng chức, làm gì còn có ai dám coi thường cô ta.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người chỉ quan tâm khen ngợi vợ chồng Tống Ngôn Chi, đối với cô ta thì lại mắt điếc tai ngơ.
Nhưng cô nghe nói Bùi Duật Sâm ở quân khu phía Tây bị triệu hồi về, xem ra là bởi vì bên kia không có chỗ cho anh.
Mặc dù bề ngoài trở về là để thăng chức nhưng anh không tiếp tục làm việc mà lại xuất ngũ.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh đang bị nhắm đến, cho nên mới không thể tiếp tục ở lại quân đội.
Chắc chắn là đã đắc tội với nhân vật quan trọng nào đó.
Lúc này nhìn thấy những người này khen ngợi anh tuổi trẻ có triển vọng, cô ta cười lạnh một tiếng nói: "Dù dáng dấp có đẹp trai thì cũng có ích lợi gì, thời buổi này vẫn phải nói đến năng lực."
“Tôi nghe nói đồng chí Bùi đã giải ngũ, không biết vì lý do gì mà anh lại không thể tiếp tục làm việc, anh có muốn tôi nhờ chồng tôi giúp anh năn nỉ một tiếng không? Dù sao thì anh ấy cũng có khả năng được thăng chức, đến lúc đó lời nói cũng có trọng lượng, sắp xếp cho anh một công việc cũng không phải chuyện gì khó khăn.”
Mọi người nghe nói như vậy còn tưởng rằng Bùi Duật Sâm vẫn chưa tìm được việc làm, đều vô cùng ngạc nhiên: "Thật sao? Tôi tưởng chồng Tiểu Tống đã đi làm rồi."
"Thời buổi này tìm việc làm rất khó, nhưng anh cũng đừng sốt ruột, các người vẫn còn trẻ."
Mọi người an ủi Tống Ngôn Chi và Bùi Duật Sâm.
Vương Hà càng thêm hả hê, thành thật mà nói, cô ta đã rất lâu rồi không nghe được tin tức gì về Bùi Duật Sâm, chỉ biết anh đã xuất ngũ. Bình thường đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng lẽ là không tìm được việc làm nên mưới ngại gặp người khác sao?”
Tống Ngôn Chi nghe vậy lại cảm thấy buồn cười, nói: "Không cần làm phiền cô giáo Vương, anh ấy đã có việc làm rồi."
"Cô giáo Tống, đừng có mạnh miệng như vậy nữa. Hiện tại bên ngoài có thể tìm được công việc tốt gì? Có thể so sánh được với công việc mà chồng tôi giới thiệu sao?"
"Tôi thấy đi theo chồng tôi cũng tốt. Chờ sau này anh ấy trở thành tiểu đoàn trưởng, có thể làm lái xe hay gì đó cho anh ấy."
Cô ta nói một cách tự hào, không nhận thấy vẻ mặt của mọi người đều không được bình thường.
Bùi Duật Sâm liếc nhìn cô ta một cái, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Vậy cứ đợi cho đến khi anh ấy được thăng chức rồi lại nói."
Vương Hà nghẹn họng.
Chồng cô chính là không thể nào thăng chức nên cô ta cố tình nói như vậy, sợ Tống Ngôn Chi muốn dựa dẫm vào chồng mình, nếu Tống Ngôn Chi thật sự muốn nhờ chồng cô ta giới thiệu công việc, cô ta sẽ tức giận tới phát điên mất.
Cho nên nói như vậy, chỉ cần chồng ta không được thăng chức thì cô ta cũng không cần phải lo lắng.
Ai ngờ Bùi Duật Sâm lại nói một câu như vậy.
Đây không phải là coi thường chồng cô ta sao?
Cô ta cảm thấy có chút khó chịu: "Này, thế nào hả? Chồng tôi không được thăng chức, anh cũng sẽ không coi thường công việc mà anh ấy giới thiệu sao? Đồng chí Bùi thật đúng là đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, không biết xã hội bây giờ tìm được công việc khó khăn thế nào sao?”
Có người không đồng tình nói: “Đúng vậy, chồng Tiểu Tống, tôi nhớ chồng của cô giáo Vương ở trong quân đội rất lợi hại, nếu thật sự có thể giới thiệu giúp anh thì cũng là chuyện tốt. Anh đừng vì mặt mũi mà chịu khổ, ra ngoài kiếm sống không dễ dàng đâu.”
Mọi người cũng gật đầu, cảm thấy rất có lý, bọn họ sống trong môi trường này đều tạo dựng mối quan hệ tốt với nhau, như vậy nếu có ai trong nhà muốn tìm mối quan hệ, hoặc giới thiệu công việc gì đó sẽ thuận tiện.
"Tiểu Tống, trước đây không phải chồng cô làm việc trong quân đội sao? Là giữ chức vụ gì? Để tôi xem có thể nhờ người nhà tôi giúp đỡ một chút không."
"Đúng vậy, anha áy còn trẻ như vậy, đã vất vả mấy năm, không dám nói đến đi làm tiểu đoàn trưởng, đi làm trung đội trưởng cũng đã là không tệ rồi."
Mọi người đều rất muốn lấy lòng Tống Ngôn Chi, cho nên lúc này vẫn chủ động giúp đỡ cô.
Dù sao Tống Ngôn Chi dạy học rất tốt, bọn hắn sẵn lòng cho cô mặt mũi.
Tống Ngôn Chi im lặng chờ bọn họ nói xong rồi mới nói: “Trước kia anh ấy từng là trung đoàn trưởng trong quân đội, có lẽ sẽ không đi làm trung đội trưởng nữa.”
Nói xong cô nhìn về phía Bùi Duật Sâm.
Khóe miệng của Bùi Duật Sâm giật một cái, không nói gì.
Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Rất lâu sau đối phương mới tìm lại được tiếng nói: "Trung đoàn trưởng?"
“Tôi có nghe nhầm không?”
"Tiểu Tống, cô nói đùa rồi, tôi chưa bao giờ nghe nói trong quân đội có một trung đoàn trưởng trẻ tuổi như vậy."
“Nếu không tin thì có thể hỏi cô ấy.” Tống Ngôn Chi chỉ vào Vương Hà nói: “Chồng cô ấy từng làm việc dưới quyền của chồng tôi, cô ấy là người hiểu rõ nhất.”