Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 2 Tiểu Bảo gian lận
Cập nhật lúc: 2024-12-25 01:59:20
Lượt xem: 541
Ánh mắt của Bùi Quý Xuyên vô thức rơi vào người Tiểu Bảo.
Cậu bé siết chặt tờ giấy khen trong tay.
Quả nhiên, một giây sau, giọng nói của giáo viên vang lên: “Người đạt hạng nhất là bạn học Bùi Thuỵ Bảo của chúng ta. Ở đây cô muốn khen ngợi bạn học Bùi Thuỵ Bảo của chúng ta. Cậu ấy còn nhỏ tuổi nhưng lại viết chữ rất đẹp. Đương nhiên, nội dung cũng tràn đầy năng lượng tích cực, hình ảnh sạch sẽ, ngắn gọn vượt xa tiêu chuẩn của học sinh mẫu giáo. Các giáo viên đều rất thích. Chúc mừng bạn học Bùi Thuỵ Bảo của chúng ta.”
Mọi người kinh hãi hét lên, hầu như tất cả mọi người đều nhìn Tiểu Bảo bằng ánh mắt không thể tin được.
Bình thường Tiểu Bảo ở trường luôn cô độc một mình, tính cách kỳ lạ, có người tới nói chuyện với cậu, cậu cũng không để ý.
Theo thời gian, ngoại trừ Thiết Trụ tất cả mọi người đều không chơi với cậu.
Trước đây còn nghe người ta nói cậu ngu ngốc, là một đứa trẻ không biết nói, cho nên mới không nói chuyện với bọn họ.
Bởi vì cậu không có cảm giác tồn tại nên mọi người không để ý nhiều đến cậu.
Nhưng không ngờ rằng cậu lại tài giỏi đến như vậy, lần đầu tiên tham gia cuộc thi đã giành được hạng nhất.
Còn được các thầy cô khen ngợi rất nhiều.
Trong giờ phút này, tất cả mọi người đều cực kỳ ghen tị.
Đôi mắt của Trần Kim Bảo đỏ ngầu, cậu bé không thể tin được quay lại nhìn Tiểu Bảo, chỉ cảm thấy khuôn mặt béo của mình nóng bừng lên.
Vừa rồi cậu bé còn đắc ý nhìn về phía Tiểu Bảo, kết quả chỉ trong nháy mắt, Tiểu Bảo lại giành được hạng nhất.
Làm sao có thể?
Không thể nào.
Mẹ nói Tiểu Bảo là đồ ngốc, đầu óc không thông minh.
Còn bảo cậu bé tuyệt đối không được chơi với Tiểu Bảo.
Lần trước đi leo núi, Tiểu Bảo được cô giáo khen ngợi, chắc chắn là do người lớn trong nhà bảo cậu làm như vậy, muốn tạo ấn tượng tốt mà thôi.
Nhưng lần này cậu lại được khen ngợi.
Rõ ràng trước đó cậu là một người không hề có cảm giác tồn tại, tại sao cậu lại làm được?
Hơn nữa, cậu chỉ mới đi học không bao lâu, chữ viết lại có thể rất đẹp.
Chỉ ở phương diện chữ viết, Kim Bảo đã không phục.
Bởi vì cậu bé đã bắt đầu luyện chữ từ khi còn rất nhỏ.
Không giống như Tiểu Bảo năm nay mới bắt đầu đi học.
Nền tảng của cậu bé vượt trội hơn nhiều so với hầu hết mọi người.
Nhưng giáo viên không khen chữ viết của cậu bé mà lại khen chữ viết của Tiểu Bảo.
Kim Bảo không phục.
Cậu bé thậm chí còn nghĩ có phải báo tường của Tiểu Bảo là do mẹ của Tiểu Bảo làm thay không.
Bởi vì lần trước vào ngày quốc tế thiếu nhi, cậu bé đã nhìn thấy mẹ của Tiểu Bảo trên sân khấu nhưng mẹ của mình thì lại không thể.
Kim Bảo càng nghĩ càng thấy có thể là như vậy, sau đó cậu bé không nghe được cô giáo nói những gì.
Sau khi tan học, tất cả mọi người vây quanh Tiểu Bảo khen ngợi cậu thật là lợi hại.
"Tiểu Bảo, cậu làm sao mà làm được vậy?"
"Tiểu Bảo, chữ viết của cậu đẹp quá, tôi không thể viết được nhiều chữ như vậy.”
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo...”
Một đám bạn học líu ríu giống như bầy gà con vây quanh Tiểu Bảo, đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo thấy nhiều người nói chuyện với mình như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý thế nào.
Thiết Trụ ở bên cạnh lại kiêu ngạo hất cằm lên, bộ dạng đó thật giống như mình mới là người giành được hạng nhất.
“Đúng vậy, chữ viết của Tiểu Bảo rất đẹp.”
"Tiểu Bảo đương nhiên là lợi hại. Cậu ấy là bạn tốt của tôi. Sao có thể không lợi hại được?"
Trần Kim Bảo nhìn thấy nhiều người vây quanh Tiểu Bảo như vậy, đôi mắt đỏ ngầu vì ghen ghét, lớn tiếng nói: “Chắc chắn là cậu ta gian lận, nếu không tại sao cậu ta có thể viết chữ đẹp như vậy.”
Mọi người đột nhiên ngừng nói, quay đầu nhìn về phía Kim Bảo.
Trên khuôn mặt Kim Bảo tràn đầy vẻ không cam tâm: "Tôi nghe nói mẹ cậu ta là giáo viên, chắc chắn là mẹ cậu ta đã viết giúp cậu ta.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cậu.
"Cậu nói bậy, rõ ràng là Tiểu Bảo tự viết, tôi chính mắt nhìn thấy."
Lúc đó Tiểu Bảo muốn viết báo tường, Thiết Trụ qua tìm cậu đi chơi nhưng Tiểu Bảo lại không đi.
Thiết Trụ nhàm chán ngồi nhìn cậu ấy viết, mặc dù cậu bé nhìn không hiểu nhưng lúc đó đã cảm thấy Tiểu Bảo rất lợi hại.
Chữ viết đẹp hơn chữ của cậu bé rất nhiều, bà nội luôn nói rằng chữ viết của cậu bé nhìn như gà bới, thậm chí còn không thể đọc được.
Chữ viết của Tiểu Bảo thì khác, mỗi chữ đều có kích thước như nhau, chỉnh tề, đẹp mắt.
Kim Bảo chính là đang ghen tị nên mới nói như vậy.
“Cậu chơi thân với cậu ta như vậy, chắc chắn là đang nói giúp cậu ta.”
Kim Bảo khinh thường nói.
"Tôi không có!" Khuôn mặt nhỏ của Thiết Trụ đỏ lên.
"Dù sao thì tôi cũng không tin. Trước đây mẹ tôi đã nói đầu óc Bùi Thuỵ Bảo kém cỏi, đến năm tuổi mới có thể nói được. Các người tin rằng cậu ta có thể viết chữ đẹp như vậy sao?"
Các bạn học đưa mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy có chút nghi ngờ.
“Sẽ không phải là mẹ cậu ấy viết cho cậu ấy thật đấy chứ?”
"Vậy thì quá đáng ghét. Nếu làm như vậy mà có thể đạt được giải thưởng, lần sau tôi cũng sẽ nhờ mẹ viết cho."
"Đúng vậy, chúng ta đi báo với cô giáo đi."
Khi Kim Bảo thấy tất cả mọi người đều lên tiếng ủng hộ mình, cậu bé lập tức lấy lại sự tự tin, nói: "Đúng vậy, cậu ta không xứng đáng giành được hạng nhất!"
Hạng nhất lẽ ra phải là của cậu bé mới đúng.
Nói xong, cậu bé lại hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Quý Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nếu không có hai người này thì mình đã được hạng nhất.
Thật sự là quá đáng ghét.
“Mọi người đi tìm cô giáo, để cô giáo thu hồi giấy khen của cậu ta đi.”
Tiểu Bảo nhìn những người này không nói nên lời. Những người này vừa rồi còn nói muốn làm bạn với cậu, trong giây lát đã quay sang nghi ngờ chính cậu.
Đó là lý do tại sao cậu không muốn chơi với bọn họ.
Cậu cẩn thận cất giấy khen và vở của mình vào trong cặp sách, định mang về nhà để mẹ dán lên tường TV.
Như vậy mỗi ngày xem TV đều có thể nhìn thấy giấy khen của mình.
Sau này cậu bé cũng phải giống như những đứa trẻ khác, bức tường TV ở nhà sẽ phủ đầy giấy khen.
Như vậy, mẹ cậu sẽ tự hào về cậu.
Tiểu Bảo không thèm để ý những người khác nghĩ gì, kéo khóa cặp sách lại, định rời đi.
Ai ngờ Trần Kim Bảo đứng lên chặn cậu lại: “Cậu không được đi, trừ khi cậu trả lại hạng nhất cho tôi.”
Tiểu Bảo không hiểu: “Sao lại phải đưa cho cậu? Không phải cậu chỉ được hạng ba sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Kim Bảo tối sầm lại, ban đầu cậu bé cảm thấy hạng ba đã là không tệ nhưng khi nhìn thấy Tiểu Bảo và Bùi Quý Xuyên giỏi hơn mình, cậu bé đột nhiên cảm thấy hạng ba chính là sỉ nhục.
"Nếu như không phải cậu gian lận, có khi tôi mới là hạng nhất!"
Thiết Trụ bổ một đao: "Cậu nói sai rồi, cho dù Tiểu Bảo không đạt được hạng nhất, cậu cũng chỉ đứng thứ hai. Đương nhiên, Tiểu Bảo không gian lận, đúng không Tiểu Bảo?"
Tiểu Bảo nói: “Tôi không hề gian lận.”
“Cậu lấy gì để chứng minh mình không gian lận?”
"Tôi không gian lận, tại sao tôi phải chứng minh?"
Tiểu Bảo bực bội nhìn cậu bé, trên mặt biểu tình như muốn nói: “Cậu thật là phiền.”
Bây giờ cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh, khoe với bố mẹ xem giấy khen của mình.
Kim Bảo này thật là phiền phức.
Kim Bảo Nhi bị ánh mắt của cậu nhìn thì vô cùng khó chịu, lớn tiếng nói: "Cậu chính là cảm thấy chột dạ, cho nên mới muốn nhanh chóng về nhà đúng không?"
“Mọi người mau gọi cô giáo tới, đừng để cậu ta chạy.”
Một số bạn học vội vàng đi tìm cô giáo.
Bởi vì bọn họ cũng cảm thấy Tiểu Bảo còn nhỏ không thể viết chữ đẹp như vậy được.
Bọn họ còn chưa biết viết nhiều chữ, làm sao cậu có thể viết chữ đẹp hơn cả những bạn học lớn tuổi hơn được?
Như vậy thì cũng quá mức rồi.
Có người nhìn về phía Bùi Quý Xuyên: “Bùi Quý Xuyên, không phải cậu sống ở nhà Bùi Thuỵ Bảo sao? Có phải cậu ấy để mẹ viết giúp không?”
Bùi Quý Xuyên sửng sốt một lúc, không ngờ sẽ có người hỏi mình.
Mọi người cũng đồng loạt liếc nhìn cậu bé.
"Đúng vậy, nếu cậu ta gian lận thì chẳng phải hạng nhất phải là cậu mới đúng sao?"
Bùi Quý Xuyên vừa định nói thì dừng lại.
Cậu bé muốn nói từ lâu mình đã không sống cùng Tiểu Bảo, nhưng lần này đúng là chữ viết tay của Tiểu Bảo trên báo tường đẹp hơn trước rất nhiều.
Nếu thật sự là do cậu viết ra vậy thì cậu tiến bộ cũng quá nhanh rồi, thậm chí còn giỏi hơn cả cậu bé, cậu bé chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy có người nói: "Cô giáo đến rồi."
"Gian lận cái gì?" Cô giáo bị các bạn học gọi tới thì cũng sửng sốt.
Mấy đứa trẻ này còn nhỏ tuổi, không nói rõ ràng, chỉ nói là cô giáo tới xem một chút, có người gian lận.
Cô ấy vẫn còn đang bối rối đã nhìn thấy mọi người vây quanh Tiểu Bảo.
Càng thêm nghi hoặc: “Các em làm gì vậy?”
“Cô ơi, Trần Kim Bảo nói báo tường của Bùi Thụy Bảo là do mẹ cậu ấy viết thay cậu ấy, căn bản không phải do cậu ấy tự viết đâu.”
“Đúng vậy, cậu ấy không thể viết đẹp như vậy đâu.”
"Cái gì?" Giáo viên kinh ngạc hét lên, sau đó lập tức nghiêm túc nhìn về phía Trần Kim Bảo: “Trần Kim Bảo, ai nói cho em biết mẹ Tiểu Bảo viết thay cậu ấy?”
Trần Kim Bảo nói: "Mẹ em nói rằng cậu ấy là một kẻ ngốc, đừng nói là viết chữ, ngay cả nói chuyện cũng không được, không thể nào viết chữ đẹp như vậy được, các cô thầy đều bị cậu ta lừa rồi.”
Cô giáo nghe xong thì sắc mặt tối sầm: “Nói năng lung tung, báo tường của Tiểu Bảo là do chính cậu ấy viết.”
Trần Kim Bảo không tin: "Làm sao có thể? Cậu ta chỉ mới đi học có mấy tháng, sao có thể viết chữ đẹp như vậy?"
“Em đã tập luyện chữ được hai năm rồi nhưng vẫn không viết được như vậy.”
Cô giáo không nói nên lời: "Vậy em muốn xử lý thế nào?"
"Để cậu ta chứng minh chữ kia là do cậu ấy viết đi."
Cô giáo thở dài, nói thật, những thay đổi của Tiểu Bảo cũng làm cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu, Tiểu Bảo được vào lớp chỉ vì trả lời đúng câu hỏi của phó chỉ nhiệm.
Sau đó cậu bé vẫn luôn trầm lặng, nhưng nhiều lần kiểm tra bài tập, cô ấy cũng nhìn thấy chữ viết của đứa trẻ này ngày càng đẹp hơn.
Vì vậy, mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cô ấy cũng không nghi ngờ gì về đứa trẻ này.
Không ngờ lại làm dấy lên sự nghi ngờ của những đứa trẻ khác.
Cô ấy nhìn Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, em lên bảng viết mấy chữ cho mọi người xem."
Tiểu Bảo mím môi không nói gì mà ngoan ngoãn bước lên bục giảng cầm phấn viết.
Mọi người đều không ngờ rằng Tiểu Bảo vừa rồi vẫn còn la hét muốn rời đi lại đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời, cô giáo nói viết là viết, trong lúc nhất thời cũng không chắc chắn.
Chẳng lẽ Kim Bảo đã hiểu lầm sao?
Kim Bảo cũng không dám tin tưởng, vừa rồi cậu bé yêu cầu Tiểu Bảo chứng minh, rõ ràng là cậu không vui.
Cho nên Kim Bảo lại càng thêm chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, cảm thấy Tiểu Bảo là đang chột dạ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu lại thật sự bước lên, không hề kiếm cớ, cậu bé có chút luống cuống.
Nếu thật sự là do Tiểu Bảo viết, chẳng phải mình đã đổ oan cho cậu sao?