Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 13 Tôi chắc chắn sẽ khiến anh phải hối hận
Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:02:37
Lượt xem: 585
Bùi Duật Sâm không hề dọa Chu Xảo, nếu như Chu Xảo thật sự vì anh nên mới đi theo đến đây thì anh cảm thấy vấn đề này nhất định phải được giải quyết ngay lập tức.
Bởi vì lúc trước anh không để tâm nên mới dẫn đến hậu quả
Nếu như anh không giải quyết vấn đề này sớm, sau này chắc chắn sẽ gặp vô số phiền phức.
Vì thế anh đã tìm đến lãnh đạo, nộp một tờ đơn báo cáo.
Bùi Duật Sâm xuất ngũ đi làm việc chỉ là để kiếm tiền cho gia đình anh có một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.
Chứ không phải để vợ con bị ấm ức, để người ta suy đoán.
Anh chắc chắn lần này Chu Xảo cố tình nhắm vào vợ con anh, cho nên mới viết đơn báo cáo.
Nếu chuyện này không thể giải quyết thỏa đáng thì anh sẽ chọn cách rời đi.
Anh có thể tìm công việc khác nhưng anh chỉ có một vợ con này thôi.
Không ai ngờ rằng anh lại công khai báo cáo Chu Xảo.
Ngay cả lãnh đạo cũng khá bất ngờ trước sự việc này, nhưng khi nghe nói bởi vì Chu Xảo rõ ràng đã đồng ý cho người trả lời điện thoại đến đón vợ con anh nhưng lại không chứng minh thân phận của bọn họ với nhân viên gác cổng, bắt người ta phải chờ ở ngoài cổng suốt hai tiếng đồng hồ, ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
Mặc dù chuyện này là chuyện cá nhân của Bùi Duật Sâm nhưng bản thân anh cũng chưa bao giờ nói mình có quan hệ tốt với Chu Xảo, tất cả đều do chính Chu Xảo tự đồn thổi.
Người trả lời điện thoại không tìm thấy anh đã đi tìm Chu Xảo, sau đó cũng không thông báo rõ tình hình cho anh biết mới dẫn đến xảy ra chuyện như vậy, sân bay cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Lãnh đạo đương nhiên là hết sức tức giận, gọi chị Lưu, người nhận điện thoại và nhân viên gác cổng đến để tìm hiểu tình hình.
Cũng hứa nhất định sẽ cho anh một lời giải thích, sẽ không để vợ con anh phải chịu sự bất công này.
Chị Lưu: “Tôi không cho phép bọn họ chạy đến ký túc xá nam là bởi vì trước đó cô ấy thường xuyên chạy đến đó, bị người ta báo cáo nên tôi mới không cho đi. Còn trong tình huống này cô ấy hoàn toàn có thể nói với tôi, tôi cũng sẽ không trách cô ấy, sao có thể trách tôi được?”
Nhân viên gác cổng: “Lúc đó cô ấy đi ra ngoài, nhưng tôi không biết bọn họ đã nói gì, sau đó cô ấy quay vào một mình, cũng không nói cho tôi biết mối quan hệ của đối phương với cơ trưởng Bùi, cho nên tôi không thể tùy tiện cho bọn họ vào, chỉ đành bảo bọn họ chờ một chút.”
Nhân viên trả lời điện thoại: “Tôi nghe nói cô ấy và cơ trưởng Bùi có quan hệ họ hàng nên mới đi tìm cô ấy, sau khi cô ấy quay lại tôi cũng có gặp, lúc đó tôi không thấy vợ con của cơ trưởng Bùi nên có hỏi thăm một câu. Chu Xảo nói bọn họ đã rời đi, tôi vốn muốn nói chuyện với cơ trưởng Bùi, nhưng Chu Xảo nói không cần, cô ấy sẽ tự đi nói chuyện. Lúc đó tôi cho rằng quan hệ giữa bọn họ rất thân thiết, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Tôi rất xin lỗi.”
Sau khi hỏi tới như vậy thì chuyện Chu Xảo có ác ý ngăn cản Tống Ngôn Chi đi vào xem như đã rõ như ban ngày.
Ban đầu, lãnh đạo nghĩ rằng trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó, còn nghĩ rằng nếu thật sự có sự hiểu lầm thì xin lỗi đàng hoàng là được.
Nhưng không ngờ là cô ta lại cố ý làm như vậy.
Điều này thật quá đáng sợ.
Làm sao lại có người muốn phá hoại tình cảm gia đình của người khác như vậy?
Chị Lưu nghe xong thì vô cùng tức giận: “Trước đây cô ấy luôn nói rằng mình và cơ trưởng Bùi từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Tôi còn muốn quan tâm cô ta nhiều một chút, không ngờ cô ta lại ẩn giấu tâm tư như vậy.”
Lãnh đạo thở dài một tiếng: “Lúc cô ấy đến đây, tôi cũng nghe nói cô ấy quen biết Tiểu Bùi, hai người còn là họ hàng. Đúng lúc chúng ta đang thiếu người, thấy trình độ học vấn của cô ấy cũng cao cho nên tôi mới để cô ấy không cần thông qua phỏng vấn mà vào làm ngay.”
"Không ngờ lại gây ra cho anh nhiều rắc rối như vậy, khiến vợ con anh phải chịu uất ức. Thật sự rất xin lỗi."
Bùi Duật Sâm trầm mặc, không nói gì.
"Anh yên tâm, chúng tôi đã có dự định đuổi việc cô ấy, chắc chắn sẽ trả lại công lý cho vợ chồng anh."
Thoạt nhìn, chuyện này có vẻ là chuyện riêng tư của bọn họ, nhưng nghĩ kỹ lại, Bùi Duật Sâm chưa bao giờ nhắc đến người này, cũng không nói mối quan hệ của bọn họ tốt đến mức nào, tất cả đều là Chu Xảo tự biên tự diễn khiến cho mọi người hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ rất tốt.
Bình thường Bùi Duật Sâm lại luôn công tư phân minh, ngoại trừ công việc ra không bao giờ nói tới những chuyện này.
Đều là bọn họ tự chấp nhận mối quan hệ giữa hai người.
Hiện tại xảy ra loại chuyện này, chắc chắn bọn họ cũng là người bị hại.
…
Mặc dù Chu Xảo rất sợ hãi nhưng cô cũng chỉ nghĩ có thể Bùi Duật Sâm chỉ đang hù dọa mình thôi.
Chẳng lẽ anh lại có thể bắt người ta phải sa thải mình chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt này sao?
Nhưng rõ ràng cô ta đã đánh giá thấp tác phong làm việc của Bùi Duật Sâm.
Cô ta vừa đi làm đã bị chị Lưu gọi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chị Lưu lạnh lùng nói: “Cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây ngay.”
Chu Xảo trợn tròn mắt không thể tin được.
“Tại sao, tôi không hề phạm sai lầm gì trong công việc, tại sao tôi lại bị sa thải?”
Chị Lưu cười lạnh một tiếng: “Cô không phạm sai lầm trong công việc không có nghĩa là cách cư xử của cô là đúng. Chúng ta làm nghề này, không chỉ chú ý đến năng lực làm việc, trong hợp đồng có ghi rõ ràng. Chuyện vợ của cơ trưởng Bùi là dẫn theo con trai tìm tới đây, cấp trên đã cử người đi điều tra rõ ràng, cô còn tưởng là mình vô tội sao?”
“Tôi không muốn nói lời quá khó nghe, loại người muốn hủy hoại gia đình người khác để thượng vị giống như cô, tôi cũng đã thấy nhiều, tôi chỉ giải quyết đơn giản cho cô thôi việc mà không so đo tổn thất, cô nên cảm thấy vui mừng đi, còn hỏi tôi tại sao nữa à?”
Chu Xảo bị mắng đến mức mặt mũi bầm dập, không nói được một lời nào.
Sau khi chị Lưu rời đi, những người xung quanh lại càng chỉ trỏ cô ta.
Cả thiên hạ mắng chửi cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Chu Xảo uất ức khóc thành tiếng.
Cô ta không ngờ Bùi Duật Sâm thật sự có thể làm được chuyện như vậy, trong lòng cô ta vừa phẫn nộ lại vừa không cam lòng.
"Tiểu Xảo, cô không sao chứ?" Cô ta thu dọn hành lý đi ra ngoài, có một chiếc ô tô dừng ở trước cổng.
Chu Xảo nhìn qua thì thấy là Dương Vĩ.
Cô ta có chút kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi vừa mới nghỉ ngơi chuẩn bị về nhà, lại nghe được chuyện của cô, không ngờ tới anh Bùi lại quá đáng như vậy, anh ta thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào."
Chu Xảo cắn môi, sau khi nghe được lời này lại càng tức giận hơn.
"Tôi không phá hoại tình cảm của bọn họ, nhưng không ai tin tưởng tôi cả."
Bây giờ mọi người đều mắng cô ta là tiểu tam, Chu Xảo cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dương Vĩ kinh ngạc: "Tại sao có thể như vậy được? Thật là quá đáng! Cô cũng chỉ là vô tình phạm chút sai lầm, nhưng không đến nỗi bị đối xử như vậy."
"Dù sao thì cô cũng nói đúng, suy nghĩ của những người này quá phong kiến, nói chuyện với đàn ông, chào hỏi mấy câu lại bị lan truyền ra những lời bàn tán không sạch sẽ, người sai không phải là cô, mà là thời đại này."
Chu Xảo kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ trong tình huống bây giờ, không có người nào tin tưởng lại vẫn có người đồng cảm với cô ta.
Cô nhìn Dương Vĩ, mới nhận ra anh ta lái ô tô, mặc âu phục.
Lúc này cô ta mới nhớ tới, anh ta là con trai của một lãnh đạo nào đó, nếu không phải bởi vì Bùi Duật Sâm nhảy dù xuống đây thì anh ta đã là cơ trưởng rồi.
Trong thời đại này, những người có thể làm cơ trưởng không phải là thế hệ thứ hai của quan chức có chỗ dựa vững chắc thì cũng những phi công ưu tú giống như Bùi Duật Sâm.
Bùi Duật Sâm chỉ có năng lực nhưng không có bối cảnh, cho nên mới không thể lăn lộn ở quân khu phía Tây, bị người ta cô lập, buộc phải giải ngũ trở về quê hương.
Nhưng Dương Vĩ thì khác.
Anh ta không chỉ có năng lực mà còn có bối cảnh, thậm chí ở sân bay anh ta còn được những người khác yêu mến hơn.
Bởi vì anh ta vẫn chưa kết hôn.
Mặc dù anh ta đã có hôn thê nhưng trong khoảng thời gian này theo cô ta quan sát, Dương Vĩ không có tình cảm với đối phương.
Ngược lại, khi thỉnh thoảng gặp cô ta, Dương Vĩ sẽ chủ động bắt chuyện, thậm chí còn vô cùng hứng thú với xu thế tương lai mà cô ta nói đến.
Chu Xảo nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng rực lên.
"Anh Dương Vĩ, làm phiền anh có thể đưa tôi vào thành phố được không? Ở đây không dễ bắt xe."
Dương Vĩ trong mắt lóe lên, nhẹ nhàng cười nói: “Đương nhiên là có thể, vừa hay tôi cũng đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô nhiều hơn. Trước kia cô nói chuyện bất động sản trong tương lai, tôi thật sự cảm thấy rất hứng thú. Tôi mời cô ăn cơm, chúng ta nói chuyện thêm đi.”
Nói xong, anh ta bước xuống xe, chủ động xách hành lý giúp cô ta, lại mở cửa cho cô ta giống như một quý ông.
Sự chăm sóc chu đáo này khiến trái tim Chu Xảo đập loạn.
Nhìn dung mạo của Dương Vĩ, mặc dù có vẻ ngoài khiến cho người ta mê muội giống như Bùi Duật Sâm nhưng cũng có thể coi là soái ca hạng nhất.
Nghĩ đến đây, Chu Xảo nhéo nhéo lòng bàn tay.
Bùi Duật Sâm, anh nhất định sẽ phải hối hận.
Tôi nhất định phải làm cho anh hối hận.