Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 4 - Chương 11 Lời thú tội

Cập nhật lúc: 2024-12-25 02:01:45
Lượt xem: 520

Bùi Duật Sâm khẽ giật mình.

Sau khi phản ứng lại, sắc mặt của anh ta thay đổi kinh ngạc: "Vợ và con trai tôi? Khi nào?"

Dương Vĩ nhíu mày, càng kinh ngạc hơn: "Anh không biết sao?"

Sắc mặt của Bùi Duật Sâm tối sầm lại: "Chuyện xảy ra khi nào?"

“Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, sợ là bọn họ đã đi rồi.”

Đi rồi? Đêm khuya thế này mẹ con cô có thể đi đâu được?

Khu vực này rất vắng vẻ, Tống Ngôn Chi dẫn theo con trai, nếu như xảy ra chuyện gì...

Bùi Duật Sâm siết chặt nắm đấm, không nói thêm lời nào, quay người chạy về phía cổng.

Nhân viên gác cổng nhìn thấy anh, lập tức đứng dậy nói: "Đồng chí Bùi, đây là thư của anh, vợ anh nhờ tôi chuyển cho anh."

Bùi Duật Sâm không nhận lấy lá thư, trầm giọng hỏi: "Bọn họ đâu rồi?"

"Đi rồi, đi rồi."

“Tại sao không báo cho tôi biết?” Ánh mắt của Bùi Duật Sâm đầy sắc bén.

"Tôi... tôi đã gọi điện thoại để nhân viên thông báo cho anh, nhưng bọn họ nói anh không có ở đó, có một người họ hàng của anh đến nhưng cô ấy ra ngoài rồi lại quay vào. Tôi cũng không dám tùy tiện để người ngoài vào, anh cũng biết quy định ở chỗ chúng ta mà."

"Họ hàng của tôi?" Bùi Duật Sâm giận tái mặt: "Chu Xảo?"

"Hình như là cái tên này, tôi cũng không quen..."

Anh ta nhìn thấy sắc mặt của Bùi Duật Sâm quá lạnh lùng, cũng có chút lo lắng, có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không?

"Vợ con tôi đi hướng nào? Đi bao lâu rồi?"

Bùi Duật Sâm sốt ruột hỏi. Bây giờ trong lòng anh vô cùng lo lắng, không biết ở một nơi xa lạ, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo có thể đi đâu được.

Nắm đ.ấ.m của anh siết chặt kêu lên ken két.

"Bọn họ đi khoảng mười phút rồi, tôi vốn muốn bảo bọn họ đợi thêm một lát."

"Nhưng khi cô ấy rời đi có hỏi đường tôi, là đi về hướng đó."

Nhân viên gác cổng nhìn thấy sắc mặt anh vô cùng khó coi, cũng không nhiều lời, vội vàng chỉ đường, người đàn ông trước mặt ngay lập tức chỉ còn lại bóng lưng.

Sắc trời quá tối, Tống Ngôn Chi và Tiểu Bảo gần như phải mò mẫm để đi về phía trước.

Mặc dù vắng vẻ nhưng không đến nỗi không có một căn nhà nào.

Hơn nữa, đường lớn như vậy, cô cũng không lo lắng sẽ không tìm được chỗ nghỉ chân.

Chỉ là vấn đề thời gian.

Tiểu Bảo đã mệt mỏi không chịu nổi, nếu như không phải bởi vì khoảng thời gian này cậu lén lút rèn luyện thân thể, sợ là lúc này đã không thể đi được nữa.

Nhưng bởi vì phải bước đi trong một môi trường xa lạ nên cậu không thể không giữ vững tinh thần, bám sát theo mẹ.

Cậu mệt mỏi cũng không than thở, chỉ cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình cứ nằng nặc đòi mẹ đến đây, nếu như không phải vì cậu, mẹ con bọn họ đã không phải lang thang khắp nơi ở chỗ xa lạ này giữa đêm hôm khuya khoắt.

Đôi mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, cảm giác áy náy trong lòng lên tới đỉnh điểm.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu khụt khịt mũi một cái, nghe tiếng hít thở của mẹ, cậu lên tiếng: “Mẹ ơi, con xin lỗi, đều là lỗi của con.”

"Con nói gì vậy? Muốn trách thì cũng là lỗi của mẹ. Đáng lẽ mẹ nên gọi điện thoại trước cho bố con để hỏi xem có thuận tiện không."

Tống Ngôn Chi cũng có chút ảo não, bởi vì vội vàng chạy đến đây, cô cũng không nghĩ tới gọi điện thoại hỏi thăm trước

Nếu không loại chuyện này sẽ không xảy ra.

Tiểu Bảo vội vàng lắc đầu: “Không phải, là lỗi của con. Chú đưa thư không hề nói phải đưa thư gấp cho bố, là vì con muốn đến xem máy bay, cho nên mới nói dối.”

Giọng Tiểu Bảo nghẹn ngào.

Mặc dù nói ra được giống như trút được gánh nặng nhưng cậu cũng biết rõ nói dối là tội nặng thế nào.

Giờ phút này cậu vô cùng căm ghét bản thân.

Tống Ngôn Chi sửng sốt một chút, cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ rằng Tiểu Bảo muốn nhân cơ hội đưa thư để gặp Bùi Duật Sâm mà thôi.

Không ngờ cậu lại nói dối chỉ để gặp bố.

Đây là điều cô không ngờ tới.

Tống Ngôn Chi cụp mắt xuống, thì ra trong lúc cô không nhận ra, sự gắn bó của Tiểu Bảo với bố mình đã trở nên sâu sắc đến vậy.

Mối quan hệ m.á.u mủ này, cô không thể nói rõ, có lẽ trẻ con trời sinh đã phụ thuộc vào bố mẹ, dễ dàng nảy sinh sự gắn bó.

Đặc biệt là Tiểu Bảo trước đây chưa từng có được tình thương của bố.

Vì vậy, bây giờ Bùi Duật Sâm có thể ở bên cạnh, cậu mới càng thêm quý trọng.

Cũng sợ sẽ mất đi lần nữa.

Cô khẽ thở dài: “Mẹ tức giận vì con nói dối nhưng mẹ không trách con, là vì mẹ không để ý đến cảm xúc của Tiểu Bảo.”

Nếu như cô không tỏ ra bài xích Bùi Duật Sâm như vậy, Tiểu Bảo cũng sẽ không đến mức không dám tâm sự với mẹ khi nhớ bố giống như những đứa trẻ khác.

Sao có thể trách móc đứa trẻ? Là do cô không tốt.

Cô cho rằng mình đã cố gắng hết sức để cho Tiểu Bảo có thể nhận được tình yêu thương trọn vẹn của bố mẹ.

Nhưng cô lại không để ý thái độ của mình đối với Bùi Duật Sâm vẫn bị Tiểu Bảo nhìn ra được.

Tiểu Bảo là bởi vì quan tâm đến cô, cho nên mới nói dối.

Cậu sợ nếu như mình nói nhớ bố, cô sẽ tức giận.

Là cô đã quá ích kỷ.

Tống Ngôn Chi xoa đầu con trai, trong mắt tràn đầy thương xót.

Trong mắt Tiểu Bảo rưng rưng nước mắt, không nhịn được mà khóc oà lên.

Nếu như mẹ đi đến đây một mình, chắc chắn mẹ có thể tìm được nơi ở rất nhanh.

Nhưng bởi vì dẫn theo mình mới bị kéo chậm lại, mất quá nhiều thời gian.

Không biết bọn họ đã đi được bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động.

Tiểu Bảo giật mình, nép người sát vào mẹ.

"Mẹ ơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tống Ngôn Chi cũng cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía sau, tim đập thình thịch.

Chỗ này không có bất kỳ động vật hoang dã nào.

Cô cúi xuống bế con trai lên, dự định đi nhanh hơn.

Nhưng âm thanh phía sau rất nhanh, nghe giống như tiếng bước chân.

Tống Ngôn Chi có chút nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen cao lớn đang nhanh chóng đi tới gần chỗ này.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói gấp gáp của người đàn ông đã vang lên: “Ngôn Chi, Tiểu Bảo?”

“Mẹ ơi, là bố.” Tiểu Bảo mở to mắt.

Cơ thể căng thẳng của Tống Ngôn Chi thả lỏng.

Bùi Duật Sâm chạy về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bảo với đôi mắt đỏ hoe đang được vợ bế trong tay.

Trái tim anh vô cùng đau đớn, anh tiến về phía trước hai bước, đưa tay ôm hai người bọn họ vào lòng.

Giọng anh khàn khàn: “Xin lỗi, anh đến muộn.”

Tống Ngôn Chi tỏ ra rất bình tĩnh, không tức giận cũng không vui mừng.

Cô lặng lẽ đẩy tay Bùi Duật Sâm ra, nói: “Tìm chỗ ở trước đã, em lo Tiểu Bảo bị cảm.”

Bùi Duật Sâm sững lại một lúc, sau đó định thần nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt Tiểu Bảo đỏ hoe, trong lòng anh lại càng thêm áy náy.

Tống Ngôn Chi không hề trách móc anh, lại càng khiến anh cảm thấy ngạt thở.

Nhưng anh không có thời gian để suy ngẫm, nhiệt độ thời tiết này đối với anh thì không là gì cả, nhưng với một đứa trẻ yếu ớt như Tiểu Bảo thì rất dễ đổ bệnh, huống chi hai mẹ con còn đi trong gió lâu như vậy.

"Được, chúng ta về trước đã."

Anh đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngôn Chi, trong đêm tối không nhìn rõ được nét mặt anh, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

"Chuyện này, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích."

Trải qua chuyện của Tiểu Bảo ngày hôm nay, Tống Ngôn Chi đã suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.

Cô không còn oán hận Bùi Duật Sâm nhiều như trước nữa.

Anh có thể đã vô tâm và mắc nợ mẹ con con nhưng anh cũng không quá đáng giống như trong tiểu thuyết.

Cô cũng không nên lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, vô duyên vô cớ để Tiểu Bảo cảm thấy giữa bọn họ có mâu thuẫn.

Thế là cô khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Tiểu Bảo quá mệt mỏi, khi nhìn thấy bố, đầu tiên là cảm thấy ấm ức, người đàn ông nhỏ bé luôn tỏ ra kiên cường trước mặt mẹ lúc này lại rơi nước mắt.

Cậu muốn mắng bố mình xấu xa nhưng lại nghĩ là tự mình chạy tới đây, bố cậu cũng không biết, cậu không biết phải trách ai.

Cậu chỉ biết ôm đầu khóc thút thít.

Bùi Duật Sâm đau lòng ôm lấy con trai, không thể an ủi thế nào chỉ biết nói xin lỗi Tiểu Bảo.

Cũng may dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, không chống đỡ được bao lâu, chỉ khóc một lúc đã ngủ thiếp đi.

Hai người dù sao cũng là người lớn, đi bộ rất nhanh, chỉ khoảng mười phút đã về đến toà nhà ký túc xá.

Nhân viên gác cổng vốn trong lòng có chút bất an, khi nhìn thấy người trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói lời xin lỗi: “Rất xin lỗi, nữ đồng chí, tôi thật sự không cố ý không cho mẹ con cô vào.”

Tống Ngôn Chi nói: "Tôi biết, tôi không trách anh."

Bùi Duật Sâm liếc nhìn Tống Ngôn Chi rồi nói: "Người nhận điện thoại là ai, phiền anh nói họ liên hệ với tôi.."

Nhân viên gác cổng vội vàng gật đầu.

Bùi Duật Sâm không nói gì thêm, dẫn Tống Ngôn Chi đi đến khu ký túc xá.

Anh sống trong một căn phòng đơn, không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi.

Tốt hơn nhiều so với ký túc xá thông thường.

Bên trong có một cái giường rộng khoảng 1,5 mét, Bùi Duật Sâm đặt Tiểu Bảo lên giường, kéo chăn đắp cho cậu rồi mới nhìn về phía Tống Ngôn Chi.Nhìn thấy trên khuôn mặt cô đầy vẻ mệt mỏi không thể che giấu, trong mắt anh hiện lên vẻ đau lòng.

"Anh đi nấu nước nóng cho em, em rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Tống Ngôn Chi đáp lại, tiến lên hai bước, lại hỏi anh: "Ai nói cho anh biết chuyện mẹ con em tới đây?"

Cô không nghĩ rằng Chu Xảo sẽ tốt bụng như vậy.

Bùi Duật Sâm dừng lại một chút rồi nói: "Là đồng nghiệp ở bên cạnh anh... Xin lỗi, lúc đó anh đang họp. Có lẽ người trả lời điện thoại không tìm thấy anh nên mới báo cho Chu Xảo."

Tống Ngôn Chi hiểu được, chuyện này đúng là không thể trách anh được.

"Xin lỗi vì đã để em và Tiểu Bảo đợi ở bên ngoài lâu như vậy."

Tống Ngôn Chi lắc đầu: "Chuyện này không thể trách anh được. Tiểu Bảo thấy có người gửi thư cho anh, muốn tới đây gặp anh cho nên em mới dẫn thằng bé tới, là do em không thông báo trước.”

Bùi Duật Sâm đã cầm được bức thư nhưng anh không có tâm trạng nào để đọc.

Mặc dù Tống Ngôn Chi không trách anh nhưng khi anh nhớ lại cảnh tượng khi tìm thấy hai mẹ con trong đêm tối, trái tim anh vẫn không thể khống chế mà run lên vô cùng đau đớn.

Anh mím môi, đi vào phòng, lấy nước nóng đã đun sôi ra, đưa một cái khăn mặt sạch cho cô.

Tống Ngôn Chi lau mặt, sau đó lại lau mặt cho Tiểu Bảo, sờ lên trán cậu thấy không sốt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại nhìn sang cái giường đơn, cô khựng lại.

Bùi Duật Sâm giống như đã hiểu ra điều gì đó, lập tức trấn an cô nói: "Không sao đâu. Em cứ ngủ đi, anh đi sang chỗ bạn ngủ."

Tống Ngôn Chi đang định đồng ý nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, cô lắc đầu: "Không được, nếu anh ra ngoài ngủ, để cho người ta nhìn thấy, không biết sẽ nói gì."

Cũng phải, sự bất hòa giữa vợ chồng, bình thường cũng chỉ có hai người bọn họ biết rõ.

Lúc này Tống Ngôn Chi tới đây, anh không ở cùng vợ con mà đi ngủ ở chỗ khác, nếu đồn ra khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích.

Bùi Duật Sâm suy nghĩ một lúc: "Vậy anh sẽ ngủ dưới đất."

Tống Ngôn Chi không nói thêm gì nữa.

Cô đi ngủ, vốn tưởng rằng sẽ không thể ngủ được.

Nhưng vừa nằm xuống, lúc này tất cả sự mệt mỏi ập đến giống như thủy triều.

Chỉ một lát sau cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Bùi Duật Sâm ngồi ở bàn cả đêm, suốt một đêm không ngủ, dưới đôi mắt có chút thâm quầng nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.

Anh đứng dậy, nhìn vợ con đang ngủ trên giường, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, anh cúi đầu lên trán hai mẹ con, rồi nhẹ nhàng thay giày đi ra ngoài. 

Loading...