Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 2 - Chương 27: Chụp ảnh
Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:34:01
Lượt xem: 469
Sau khi Tiểu Bảo làm xong bài tập về nhà, Tống Ngôn liền dẫn cậu bé ra ngoài chụp ảnh.
Tiểu Bảo đã lớn như vậy mà chỉ mới chụp ảnh với cô một lần.
Đó là khi cô vừa ở cữ xong không bao lâu, lúc ấy cô muốn lén viết một lá thư cho Bùi Duật Sâm, nói tình hình của cô và Tiểu Bảo, bởi vì mẹ chồng cô rất ghét Tiểu Bảo, luôn nói chuyện rất khó nghe, cho nên Tống Ngôn lo lắng bà ta viết thư cho Bùi Duật Sâm nói con trai bọn họ là một kẻ ngốc.
Cho nên, cô đã tìm người chụp cho cô và Tiểu Bảo một bức ảnh rồi gửi cho anh.
Cô và Tiểu Bảo chỉ có một bức ảnh chụp chung đó, lại gửi cho anh rồi.
Tống Ngôn cảm thấy khá tiếc nuối, không phải tiếc nuối Bùi Duật Sâm không viết thư hồi âm về, mà là mình không thể lưu lại dấu chân trưởng thành của Tiểu Bảo.
Bây giờ trong tay có tiền, cô đương nhiên muốn ghi lại.
Chờ chụp ảnh xong, cô sẽ tới nhà hàng nơi mẹ cô và Lý Bảo Châu mời người quản lý ăn cơm.
Cô vẫn nhớ rõ ràng là chỗ nào, dựa theo tính tình của mẹ cô và Lý Bảo Châu, cho dù không kiếm được tiền từ chỗ cô, bọn họ vẫn sẽ tìm cách mời người ta đi ăn cơm.
Kiếp trước là cô đã đích thân đi cùng mẹ đến đó, vì công việc của Lý Bảo Châu, mẹ cô còn hỏi thăm quản lý ngân hàng thích ăn gì, ở chỗ nào.
Lúc ấy quà cáp tặng người kia cũng chính là những món quà mà cô và Bùi Duật Sâm đã tặng nhà mẹ đẻ khi bọn họ về thăm.
Mặc dù không nhiều như ở kiếp này, nhưng cũng đều là đồ tốt.
Tặng quà cáp, nhét hồng bao, còn mời một bữa cơm thịnh soạn.
Làm người quản lý no tới căng bụng.
Hơn nữa, nghe nói chồng cô là tiểu đoàn trưởng quản lý lập tức đồng ý giúp đỡ, sắp xếp vị trí tốt nhất cho Lý Bảo Châu.
Lần này, Tống Ngôn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn mẹ cô đem quà của cô và Bùi Duật Sâm đi đổi lấy công việc cho Lý Bảo Châu.
Vì em trai bà ấy hút bao nhiêu m.á.u của nhà cô nên bọn họ phải trả một cái giá thật đắt.
Không thể để bọn họ luôn thuận buồm xuôi gió được.
Tiểu Bảo tò mò hỏi: “Mẹ, chúng ta đi chụp ảnh ở đâu?”
Có một tiệm chụp ảnh cách khu nhà không xa, chỗ đó có thể chụp đủ loại ảnh.
Mặc dù có giảm giá cho người trong khu nhà bọn họ nhưng chụp ảnh vẫn rất tốn kém.
Chụp một tấm hình đã mất mấy tệ.
Nhưng đối với Tống Ngôn mà nói tấm hình có giá trị rất lớn, cho dù đắt một chút cũng không thành vấn đề.
Chủ yếu là vì thời đại này máy ảnh không hề rẻ, tương đối hiếm.
Chỉ có trong thành phố mới có chỗ chụp ảnh.
Mọi người cũng đều là khi kết hôn hoặc chụp ảnh gia đình mới có thể tời chụp một tấm.
Mỗi năm cô chỉ chụp một tấm, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Tiểu Bảo càng không kén chọn, cậu bé cũng chỉ nhìn thấy người khác chụp ảnh, cảm thấy rất thần kỳ, cho nên mới tò mò mà thôi.
nghĩ rằng nó thật tuyệt vời nên anh ấy chỉ tò mò.
Còn ảnh đen trắng hay ảnh màu, cậu bé đều không biết.
Mặc dù rất đắt nhưng người chụp ảnh lại không ít, lại còn phải xếp hàng.
Thậm chí còn có một số quần áo được thiết kế đặc biệt để chụp ảnh, nhưng cần phải thuê.
Có áo quần cho trẻ em, người lớn, còn có cả váy cưới.
Có thể coi là một tiệm chụp ảnh tương đối lớn.
Trẻ em đều mặc quần tây dây rút, mang giày da nhỏ, chụp ảnh theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc.
Nhưng giá không hề rẻ.
Sau khi thay quần áo, còn có thể trang điểm và thoa son để ăn ảnh hơn.
Tiểu Bảo cảm thấy mới lạ, trợn tròn mắt nhìn một cô bé trạc tuổi mình mặc váy công chúa thắt bím, khuôn mặt trang điểm hồng hào, miệng sáng lấp lánh, trên trán còn có một chấm đỏ lớn đi ngang qua bên cạnh cậu bé.
Thật kỳ quái, cậu bé không thích.
Đáng tiếc, Tống Ngôn không có ý định làm theo ý cậu bé, sau khi hỏi nhân viên, cô quyết định tự mình trang điểm cho con trai.
Một đứa trẻ có thể tạo hình gì, đừng nói còn là một cậu bé, chải đầu một chút là được. Tống Ngôn bảo con trai ngồi trên ghế, đối diện với gương, cầm chiếc lược ở bên cạnh, chải tóc rẽ ngôi ba bảy, khuôn mặt của Tiểu Bảo nhỏ nhắn nhưng ngũ quan lại lớn, sống mũi đặc biệt cao.
Các đường nét trên khuôn mặt có vẻ hơi sâu.
Trong thời gian này, cậu bé được ăn ngon không ít, có thêm mấy phần khí sắc.
Mặc dù cậu bé vẫn còn gầy nhưng nhìn lại rất đẹp trai.
Chỉ là nước da là hơi đen một chút, nhưng cũng không sao.
Cô bôi keo xịt tóc, cố định tóc cho con trai, việc tạo kiểu tóc cho đứa trẻ đối với cô mà nói không có gì khó khăn.
"Con đừng nhúc nhích, chúng ta cứ tùy ý làm một kiểu là được, nhờ mấy dì đó chuẩn bị cho con sẽ phải tốn tiền, không đáng, mẹ làm nhất định không thua kém gì bọn họ đâu.”
Tiểu Bảo không thích mùi này lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ thì cậu bé đành bỏ cuộc, dù sao trước đó tóc cậu cũng không đẹp.
Mẹ tạo hình kiểu gì, dù có xấu tới đâu cũng sẽ không xấu hơn trước đó được.
Mà cậu bé vừa nghe nói thuê quần áo tốn một tệ, trang điểm còn tồn thêm năm xu.
Quá đắt.
Mỗi ngày cậu cũng chỉ có hai xu tiền tiêu vặt mà thôi.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống để Tống Ngôn trang điểm cho mình, Tống Ngôn chải tóc cho cậu bé, để lộ đường nét khuôn mặt thanh tú, cả người nhìn có vẻ có sức sống hơn rất nhiều.
Hôm nay đưa con trai đi chụp ảnh, Tống Ngôn đã đặc biệt cho cậu mặc quần áo mới.
Lúc này quần áo phối hợp với kiểu tóc mới, nhìn giống như một người mẫu nhí.
Tiểu Bảo cảm nhận được mẹ đang nhích tới nhích lui trên đầu mình, chỉ một lúc sau cậu giống như biến thành một người khác.
Tóc dính vào da đầu, cứng ngắc.
Có chút thô sáp, không quá dễ chịu.
"Thế nào? Có đẹp không?"
Tiểu Bảo chớp mắt.
Cảm giác như mái tóc không còn là của mình nữa.
Cậu bé cũng không biết rốt cuộc có đẹp hay không, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn mặt mình, rất nhanh đã không còn nhận ra chính mình.
Hóa ra mình còn có thể trưởng thành như vậy sao?
Tống Ngôn rất hài lòng: "Quả nhiên, mẹ tạo hình cho con nhìn rất đẹp, tay nghề của mẹ cũng không tệ."
Tiểu Bảo vâng một tiếng, cảm thấy mẹ nói rất đúng.
“Mẹ sẽ tỉa lông mày cho con một chút.”
Tống Ngôn cầm tông đơ tỉa lông mày ở bên cạnh lên, rất ít người sử dụng tông đơ tỉa lông mày này, chỉ có một số thợ trang điểm chuyên nghiệp mới có.
Dù sao nhiều năm sau cô mới nhìn thấy nó, không ngờ chỗ này cũng có.
Lông mày của Tiểu Bảo rất dày rất rậm, đầy khí khái anh hùng.
Trên thực tế, đôi khi cậu bé không có ý xấu gì, nhưng đôi lông mày đậm và dày như vậy kết hợp với đôi mắt phượng được thừa hưởng từ Bùi Duật Sâm, khiến cậu bé nhìn có vẻ hung dữ.
Hơn nữa, cậu bé còn không thích nói chuyện, cho nên tất cả mọi người cảm thấy cậu bé u ám.
Mặc dù Tiểu Bảo không hiểu lắm vì sao cần phải cạo lông mày, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức hợp tác với Tống Ngôn.
Vất vả lắm mẹ mới dẫn cậu ra ngoài một chuyến, không thể làm mẹ nổi giận được..
Nếu không, lần sau mẹ sẽ không đưa cậu đi chơi nữa thì phải làm sao?
Trước đây, mẹ đi ra ngoài không bao giờ dẫn theo cậu.
Bởi vì sợ gặp phải người khác hỏi thăm tình hình của cậu.
Nhưng bây giờ mẹ đã thay đổi, mẹ thường xuyên dẫn cậu đi ra ngoài, hơn nữa còn mua cho cậu rất nhiều thứ, quần áo, giày dép, sách vở, giấy bút.
Những thứ các bạn nhỏ khác có, cậu bé cũng có.
Chờ Tống Ngôn tỉa xong, Tiểu Bảo sờ lên mí mắt sạch sẽ của mình, cảm thấy có chút không quen.
Cảm thấy như mình đã thay đổi một lần nữa, không thể nói ra được.
Sau khi chuẩn bị cho con trai xong, Tống Ngôn lại nhẹ nhàng trang điểm cho mình một chút. Cô không trang điểm nhiều, chỉ thoa kem nền và chút son môi là được.
Sau khi hai mẹ con sửa soạn xong, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Thợ chụp ảnh yêu cầu bọn họ ngồi ở giữa, chỉ tách tách hai phút là chụp xong.
Sau đó nhanh chóng thay đổi người tiếp theo.
Buổi trưa, Tống Ngôn nhìn đồng hồ, hỏi Tiểu Bảo: "Mẹ muốn đi gặp bà ngoại của con, con có muốn đi cùng mẹ không?”
Lần trước tới nhà bà ngoại , suýt chút nữa đã xảy ra chuyện nên Tiểu Bảo không muốn đến nhà bà ngoại.
Lúc này nghe được mẹ còn muốn đi, cậu bé lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngôn nói: "Mẹ, đừng đi."
Tiểu Bảo không phải là kẻ ngốc, cậu bé biết bà ngoại thích người khác hơn, nói chuyện giúp người khác mà không nói giúp mẹ, cậu bé không thích bà ngoại.
"Mẹ có việc, nhất định phải đi một chuyến. Nếu con không muốn đi, mẹ sẽ đưa con về nhà trước."
"Đừng mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, cậu muốn ở lại với mẹ, sợ mẹ sẽ lại bị thương giống như lần trước.
Nhưng cậu nghĩ đến lần trước mẹ là bị mình liên lụy, nếu không phải cô theo bản năng bảo vệ cậu, có lẽ mẹ đã né tránh được rồi.
Cậu bé lập tức nói: “Con không đi.”
Tống Ngôn xoa đầu cậu bé nói: "Vậy mẹ đưa con về nhà trước, con ở nhà chơi một mình, đừng chạy lung tung biết không?"
Tiểu Bảo khẽ gật đầu đồng ý.
Tống Ngôn đưa cậu bé trở về nhà rồi rời đi.
Điều cô không biết là cô vừa ra ngoài chỉ một lát, Tiểu Bảo đã đeo cặp sách lạch bạch chạy ra ngoài.
Bùi Quý Xuyên nhìn thấy Tiểu Bảo có kiểu tóc mới, còn tò mò hỏi mấy câu.
Nhưng thấy cậu bé vội vàng chạy ra ngoài, lại có chút khó hiểu.
"Tiểu Bảo, cậu đi đâu vậy?"
Tiểu Bảo không để ý tới cậu ta, cũng không quay đầu lại chạy mất.
Cậu bé lấy từ trong cặp sách ra vài xu rồi lên xe buýt.
Không lâu sau, xe buýt đã dừng lại ở một trạm cách quân khu không xa.
Tiểu Bảo lập tức chạy ra khỏi xe.
Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn theo cậu bé
"Này, đây là con cái nhà ai vậy? Tại sao lại chạy xuống xe?"
"Có thể ngồi xe một mình sao? Cũng quá lợi hại rồi."
Giọng nói của mọi người rất nhanh đã biến mất.
Bùi Duật Sâm vừa ra ngoài được một lúc thì đã nhận được thông báo có cuộc họp.
Anh ta vội vàng chạy về quân khu.
Vừa họp xong, đã gần hai giờ chiều.
Còn chưa kịp ăn cơm trưa.
Anh ta vừa bước ra khỏi cửa đã có người chạy tới nói: “Tiểu đoàn trưởng, ngoài cổng có một đứa bé đang tìm anh.”
"Đứa bé?" Bước chân Bùi Duật Sâm dừng lại.
"Đúng vậy, cậu bé khoảng chừng bốn năm tuổi, chỉ nói là muốn tìm anh, nhưng dù có hỏi thế nào cậu bé cũng không nói mình là ai."
Cậu ta còn chưa nói xong, Bùi Duật Sâm đã nhanh chân lướt qua cậu ta rời đi.
Bùi Duật Sâm chạy tới cổng quân khu, đã nhìn thấy Tiểu Bảo mang cái cặp sách nhỏ, mái tóc được chải cẩn thận đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhân viên gác cổng.
Dù đối phương có nói gì thì cậu cũng không nói lời nào.
Cậu bé chỉ nói muốn tìm anh ta.
Khuôn mặt Bùi Duật Sâm nặng nề hơn, anh ta bước nhanh về phía trước nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Bảo?"
Cuối cùng Tiểu Bảo cũng phản ứng, quay đầu lại nhìn Bùi Duật Sâm.
Bùi Duật Sâm mặc một bộ quân phục thẳng tắp, dáng người cao lớn giống như một ngọn núi.
Mặc dù Tiểu Bảo không thích anh ta nhưng cậu bé không thể không thừa nhận thừa nhận, người đàn ông này lợi hại hơn mình, bởi vì người này có thể bảo vệ mẹ
Lần trước trong ruộng ở nhà bà ngoại, chính anh ta đã ra tay xử lý kẻ xấu muốn đánh mẹ cậu.
Kể từ ngày đó, Tiểu Bảo cũng quyết tâm sau này sẽ trở nên mạnh mẽ giống như anh ta, tự mình bảo vệ mẹ.
Như vậy sẽ không cần đi tìm anh ta nữa.
Bùi Duật Sâm lo lắng nhìn con trai mình, "Mẹ con đâu? Tại sao con lại chỉ có một mình?"
Tống Ngôn quan tâm tới Tiểu Bảo nhiều như vậy, không thể nào để cậu bé đi tới đây một mình được.
Chẳng lẽ đứa trẻ này tự mình chạy đến đây?
Nhưng Tiểu Bảo từ nhỏ đến nay không ra khỏi khu nhà được mấy lần, lần duy nhất ra ngoài là đi tới bệnh viện quân đội.
Chẳng lẽ chỉ đi có một lần, cậu đã biết đường sao?
Tiểu Bảo mím chặt môi, một lúc lâu mới mở miệng: “Mẹ đi gặp bà ngoại.”
"Đi gặp bà ngoại của con?" Bùi Duật Sâm cau mày.
Nhớ tới lần trước mẹ vợ tôi đến gặp bọn họ để đưa tiền bồi thường, bà ấy còn nhắc nhở Tống Ngôn trở về một chuyến, muốn bàn bạc với cô chuyện gì đó.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này Tống Ngôn lại không đề cập tới, Bùi Duật Sâm còn tưởng rằng cô sẽ không đi.
Không ngờ cô lại đi một mình.
“Con lo lắng cho mẹ à?” Tiểu Bảo đột nhiên chạy tới, cậu bé chưa có bao nhiêu tình cảm đối với bố, cho nên không thể nào chạy tới đây thăm anh ta được.
Vậy thì chỉ có thể là vì Tống Ngôn mà thôi.
Dù sao lần trước cô và bọn trẻ đến thăm nhà họ Tống, em trai của Lý Nguyệt Hoa đã làm Tống Ngôn bị thương ngay trước mặt Tiểu Bảo.
Có lẽ Tiểu Bảo lo lắng chuyện này nên khi nhìn thấy Tống Ngôn lại đi tìm bà ngoại, cậu liền lén chạy tới đây tìm anh ta.
Trong lòng Bùi Duật Sâm cảm thấy vừa đau lòng vừa vui mừng.
Đau lòng đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải chạy một quãng đường xa, đối với cậu bé khoảng cách này thật sự là quá nguy hiểm.
Thời buổi này có rất nhiều kẻ bắt cóc, buôn bán trẻ em.
Bất cứ khi nào cậu bé đi nhầm đường, đều sẽ đặt bản thân vào nguy hiểm.
Vui mừng vì đứa trẻ gặp chuyện lập tức chạy đi tìm anh ta, điều này chứng tỏ một người bố như anh ta, trong mắt đứa trẻ vẫn có chút tác dụng.
“Người nhà bà người xấu xa.” Đôi lông mày nhỏ của Tiểu Bảo nhíu lại đôi mày được sửa chữa trông thanh tú hơn rất nhiều, chỉ là tuổi còn nhỏ đã biết lo nghĩ, khiến người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
"Được rồi, bố sẽ đi tìm mẹ ngay, con yên tâm, có bố ở đây, mẹ sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu."
Anh ta đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo, mới nhận ra tóc của cậu bé còn được bôi keo xịt tóc, chẳng tách nhìn lại có sức sống như vậy.
Hôm nay cậu bé còn mặc quần áo mới.
Anh ta nghĩ hôm nay vợ lại dẫn cậu bé đi ra ngoài chơi.
Đôi mày cau lại của Tiểu Bảo cuối cùng cũng thả lỏng.
Ở phía bên kia, Tống Ngôn đi đến nhà hàng Hồ Nam, nơi kiếp trước bọn họ mời quản lý ăn cơm.
Khi Tống Ngôn bước vào, đã có người chào hỏi cô.
Một nhà hàng lớn kinh doanh tốt như vậy, khách hàng luôn phải đặt chỗ trước.
Điều kiện của nhà họ Lý chỉ tới đây ăn bữa cơm thôi cũng đủ phá sản.
Cho nên ở kiếp trước mẹ cô mới quấn lấy cô đòi tiền như vậy.
Lần này cô cố tình không trả lời, làm chậm trễ thời gian của bà ấy, muốn tìm cô lấy tiền cũng không kịp, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Cũng không biết lần này lấy tiền từ đâu ra.
Đúng như Tống Ngôn đoán, không chỉ đặt một bàn mà còn lấy tên Lý Bảo Châu đặt chỗ.
Vị trí hoàn toàn giống như ở kiếp trước.
Tống Ngôn đi đến gần cái bàn đó, từ xa đã có thể nghe thấy giọng nói của Lý Nguyệt Hoa đang khen ngợi Lý Bảo Châu và câu trả lời ngượng ngùng của Lý Bảo Châu ở bên trong.
Bởi vì bọn họ ngồi ở đại sảnh, cho nên cô đi thẳng tới đó.
Xung quanh có nhiều người đang ăn cơm, rất ồn ào.
Tuy nhiên, giọng nói của Lý Nguyệt Hoa vẫn rất nổi bật, Tống Ngôn vừa nhìn đã nhận ra hôm nay cô ta mặc quần áo mới, đã làm tóc, cố ý sửa soạn chưng diện.
Lý Bảo Châu cũng mặc quần áo mới, trên mặt còn đánh phấn
Tống Ngôn đi tới, vỗ vỗ vào vai mẹ mình: "Mẹ."
Lý Nguyệt Hoa đang nói chuyện thì đột nhiên bị vỗ nhẹ vào lưng khiến bà ấy giật mình kêu to một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy là Tống Ngôn, lập tức ngây ngẩn cả người: "Ngôn Ngôn? Sao con lại đến đây?"
Sau đó bà ấy lập tức nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tối sầm lại, rõ ràng trước đó bà ấy đã bảo cô về quê gặp mình, nhưng cô không những không về mà còn không nghe điện thoại.
Lần này bà ấy đến đây, vốn định mời người ăn cơm xong rồi đến tìm cô gây phiền phức, nhưng không ngờ cô lại đột nhiên chạy tới đây.
Nghĩ đến con gái chắc chắn là sợ bà ấy cắt đứt quan hệ với mình, bà ấy làm ra vẻ người mẹ rộng lượng: “Con đến rồi, đến thì tốt rồi, đúng lúc mẹ đang muốn giới thiệu con một chút. Vị này là quản lý ngân hàng, quản lý Vương."
Nói xong, bà ấy cười lấy lòng nói: “Quản lý Vương, đây là con gái tôi, tôi đã kể cho anh nghe rồi. Con bé cũng lấy chồng ở thành phố, chồng con bé là tiểu đoàn trưởng trong quân đội, con bé là giáo viên tiếng Anh ở trường tiểu học quân sự. "
Quả nhiên, người đàn ông vừa rồi còn cao cao tại thượng, lúc này lập tức vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn đứng dậy bắt tay với Tống Ngôn: “Cô chính là con gái của chị Lý, thất lễ, thất lễ, cô còn trẻ như vậy mà chồng đã là tiểu đoàn trưởng, thật là lợi hại! Đúng là tiền đồ vô lượng!"
Nhìn thấy ông ta đột ngột thay đổi thái độ, sắc mặt Lý Bảo Châu có chút khó coi, lúc này khi giới thiệu cô ta , thái độ của quản lý Vương còn không mặn không nhạt.
Ngay cả khi biết cô ta là sinh viên đại học, ông ta cũng không hề lộ ra biểu cảm gì.
Lúc này lại nhiệt tình với Tống Ngôn như vậy.
Trong lòng cô ta sao có thể cảm thấy dễ chịu được?
Nhưng nghĩ đến tất cả cũng chỉ vì công việc của mình, cô ta chỉ đành phải chịu đựng sự khó chịu.
"Đúng vậy, chị đến là tốt rồi, mau ngồi xuống chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Tống Ngôn liếc cô ta một cái, nói: "Chị tới đây không phải để ăn cơm."
Nói xong, ánh mắt cô đảo qua mấy người bên cạnh, đột nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “À, đây không phải là quà quà con và chồng đưa về nhà lúc trở về thăm hỏi nhà mẹ đẻ sao? Lúc nãy bố còn gọi điện thoại cho con nói đã bị người ta ăn trộm, con còn nói không thể nào, hoá ra là ở chỗ này. Nhưng mà mẹ, Bảo Châu, hai người xách mấy thứ đồ này đi một quãng đường xa tới đây làm gì vậy? Chẳng lẽ là muốn trả lại cho con sao?”