Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Tôi Không Làm Một Người Mẹ Kế Tốt Nữa 2 - Chương 14: Cho người đàn ông khốn kiếp một bạt tai

Cập nhật lúc: 2024-12-19 16:31:30
Lượt xem: 534

Tống Ngôn đang tập yoga trong phòng, vầng trán trắng nõn đổ mồ hôi, gò má ửng hồng vì tập luyện, khuôn mặt bởi vì vận động nhiều mà ửng đỏ lên như một bông hoa đào, trông rất đẹp.

Cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên gọi lớn Tiểu Bảo đang lật lật cuốn truyện tranh trên bàn trong phòng khách: “Tiểu Bảo, đi mở cửa đi.”

Tiểu Bảo nhìn một cách say mê, trong truyện tranh có chữ và hình ảnh, mặc dù có dù rất nhiều chữ cậu bé không đọc được, nhưng từ chuyển động của những người nhỏ bé trong tranh, cậu bé có thể đại khái hiểu được ý nghĩa.

Nghe thấy tiếng mẹ gọi, cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói: “Con biết rồi mẹ” rồi mới cầm cuốn truyện tranh chạy ra ngoài.

Tiểu Bảo bước tới cửa, từ khe cửa liếc nhìn ra ngoài.

Cậu bé đối mặt với Bùi Duật Sâm ở ngoài nhà.

Bùi Duật Sâm trầm giọng nói: "Tiểu Bảo, mở cửa giúp bố."

Tiểu Bảo nhìn anh a một hồi, đột nhiên quay người lại, quay lưng lại với anh ta, sau đó nói với Tống Ngôn trong phòng: “Mẹ, bên ngoài không có ai cả.”

Nói xong cậu bé ôm cuốn sách lạch bạch chạy đi.

Không hề lưu tình một chút nào.

Bùi Duật Sâm: "..."

Tống Ngôn nghe thấy bên ngoài không có ai, cũng không nghĩ nhiều, luyện tập xong thì đi tắm rửa, thấy thời gian không còn sớm, chuẩn bị uống thuốc rồi đi ngủ.

Ở nhà họ Lý bên cạnh, Lý Thiết Trụ mơ mơ màng màng đứng dậy đi tiểu, vừa bước tới cửa kéo quần xuống, lại mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn màu đen đứng cách đó không xa.

Cậu bé sợ tới mức tè ra quần, phát ra tiếng kêu thảm, “A…. có ma kìa bà ơi, có một con ma lớn đang đứng trước nhà Tiểu Bảo.”

Tiếng mắng của bà Lý từ trong nhà vọng ra: “Ôi, thằng nhóc hôi hám mày, sao toàn tè ra quần thế này?”

Hai tiếng bốp bốp vang lên, Lý Thiết Trụ vốn bị đánh vào m.ô.n.g đã khóc lớn, trong miệng vẫn còn đang la hét: “Đều là tại con ma trước cửa nhà Tiểu Bảo, nó doạ cháu, cháu không phải cố ý tè ra quần.”

"Quỷ cái đầu mày... Ối, làm tôi sợ muốn chết..." Thím Lý lúc đầu không tin, vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy một bóng người cao lớn màu đen đứng trước cửa nhà họ Bùi bên kia, đối phương không nhúc nhích, cũng dọa bà ấy sợ hãi kêu to một tiếng.

Lý Thiết Trụ run rẩy, trốn ở sau lưng, thấy bà nội sợ hãi, lập tức lớn tiếng hét lên: “Cháu đã nói là có ma, bà nội, bà còn không tin cháu.”

Mặc dù thím Lý bị dọa sợ nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn đứa cháu trai đang lải nhải của mình, không chắc chắn hỏi: "Đây không phải là Tiểu Bùi sao? Tại sao cậu không vào nhà mà lại đứng ở ngoài?"

Bùi Duật Sâm cười khổ một tiếng, có khổ mà không thể nói.

Thím Lý lập tức giống như hiểu ra điều gì đó, khoảng thời gian này bà ấy cũng phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai vợ chồng này, nhìn thấy cũng lo lắng cho hai người này.

Mặc dù Vương Diễm Mai không phải người tốt nhưng Tiểu Bùi lại là đứa trẻ được người trong khu nhà nhìn từ nhỏ tới lớn, bà ấy biết đứa trẻ này là người tốt, cũng hy vọng hai người có thể sống hòa thuận.

Năm đó kết hôn vốn rất hợp nhau, tại sao đột nhiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy?

Bà ấy thở dài một tiếng, Bà ấy không tiện can thiệp vào chuyện của nhà người khác, nhưng bà ấy cũng lo lắng Bùi Duật Sâm sẽ vì chuyện này mà có suy nghĩ khác về Tống Ngôn, nên bà ấy nói: “Tiểu Bùi, cậu đừng trách Tống Ngôn. Những năm qua cô ấy đã phải chịu rất nhiều khổ sở rồi. Cậu cũng biết tính tình mẹ cậu như thế nào, hung hãn vét sạch mọi thứ, trước kia khi Tiểu Tống chịu uất ức, muốn viết thư nói cho cậu cũng không dám, bởi vì thư cô ấy viết phải để mẹ cậu đọc qua mới có thể gửi qua đó cho cậu, bà ta không cho cô ấy bí mật gửi thư cho cậu.

Nói đến đây, thím Lý thở dài một tiếng: “Đứa trẻ đó không biết than thở cùng ai, không có người an ủi, phải tự mình gánh chịu mọi chuyện. Thời gian dài trôi qua, tính cách của cô ấy càng ngày càng nhu nhược, trong lòng có uất ức cũng không dám lên tiếng. Bây giờ cô ấy có ác cảm với cậu cũng đúng, cậu không nên trách cô ấy, hãy thông cảm cho cô ấy một chút.”

Sắc mặt Bùi Duật Sâm trở nên âm trầm khó coi, anh ta trầm giọng hỏi: "Thím Lý, thím nói tất cả những bức thư đều phải qua tay mẹ cháu trước khi gửi đến cho cháu sao?"

Dì Lý gật đầu nói: “Cậu không biết à? Chuyện này mọi người trong khu nhà đều biết. Tống Ngôn là một người con dâu tốt, hiểu chuyện lại nghe lời, giúp đỡ việc chăm sóc gia đình của cậu không nói, thỉnh thoảng còn chị cả của cậu sai bảo như bảo mẫu. Như vậy còn chưa đủ, mỗi tháng mẹ cậu chỉ cho cô ấy một chút tiền, mặc dù nói chỉ có hai mẹ con bọn họ, nhưng Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, dù sao cũng phải mua chút thức ăn dinh dưỡng bồi bổ. Đã như vậy, mẹ cậu còn luôn tìm cô ấy vay tiền, sính lễ của cô ấy cũng lấy đi không ít, chậc chậc... Tôi không thể nói gì được, nhưng Tống Ngôn là vợ của cậu, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ cho cô ấy nhiều một chút.”

Khuôn mặt của Bùi Duật Sâm ẩn trong bóng tối, thím Lý không thể nhìn rõ.

Nhưng bà ấy cảm thấy ớn lạnh.

Bà ấy cho rằng mình nói lời không hay về mẹ của Bùi Duật Sâm, đã động chạm tới anh ta, lập tức kịp phản ứng,

Bà ấy lúng túng nói: “Tiểu Bùi, nếu cậu không thích nghe những lời này thì cứ coi như tôi không nói gì, dù sao bà ta cũng là mẹ của cậu, tôi nói ra lời này cậu không vui cũng là chuyện bình thường, tôi chỉ là quá đau lòng Tiểu Tống."

Nói xong, bà ấy vội vàng kéo đứa cháu trai ngây ngốc của mình quay người rời đi.

Vừa đi được hai bước, từ phía sau vang lên giọng nói khàn khàn của Bùi Duật Sâm: "Thím Lý, cảm ơn thím."

Anh ra đã đoán được, lúc đầu mẹ anh cố ý nói Tống Ngôn như vậy, rõ ràng là muốn cầm tiền của mình, nhưng bà ta lại lợi dụng Tống Ngôn và Tiểu Bảo làm vỏ bọc, không chỉ bắt anh ta đưa tiền mà còn hủy hoại ấn tượng về Tống Ngôn trong lòng anh ta.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tiểu Bảo cũng là cháu trai của bà ta, Tống Ngôn là vợ anh ta cũng chính là con dâu của bà ta.

Cho dù là cầm tiền của mình, cũng sẽ không thể không chia tiền cho hai mẹ con cô.

Nhưng anh ta vẫn nghĩ quá tốt về Vương Diễm Mai.

Thậm chí còn nghi ngờ vợ mình...

Giờ phút này, Bùi Duật Sâm cuối cùng cũng hiểu ra.

Tại sao thái độ Tống Ngôn lại lạnh lùng như vậy? Là anh ta có lỗi với cô.

Hoá ra không phải anh ta sẽ có lỗi với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Mà là đã có lỗ với cô rồi...

Bùi Duật Sâm đứng ngây ngốc ở đó, rõ ràng nhà anh ta đang ở ngay trước mặt, nhưng anh ta chưa bao giờ cảm thấy nó cách mình xa xôi như vậy.

Trong mắt mọi người, tương lai cuộc đời của anh ta thật tươi sáng và rực rỡ.

Tuy nhiên, vào giờ phút này, trước mắt Bùi Duật Sâm lại là một vùng tăm tối.

“Két——”

Cánh cửa đột nhiên mở ra trước mắt anh ta, một tia sáng từ trong nhà chiếu ra đập vào mặt anh ta.

Có chút chói mắt.

Bùi Duật Sâm nheo mắt, cử động cơ thể cứng ngắc có chút giật giật. Lúc này anh ta mới nhận ra mình đã đứng rất lâu.

Trong nhà, Tống Ngôn đang mặc đồ ngủ, cô mở cửa ra, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh ta, trong giọng nói của cô mang theo mấy phần sợ hãi: "Sao anh không gõ cửa? Anh làm em sợ."

Cô im lặng nhìn Bùi Duật Sâm, vốn định tối nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai đưa Tiểu Bảo đi học rồi đến trường học báo cáo.

Nhưng lại luôn cảm thấy có thứ gì đó ở ngoài cửa, có thể nghe thấy tiếng động.

Tống Ngôn còn tưởng là kẻ trộm nên đứng dậy đi xem thử

Kết quả vừa mở cửa ra, lại là Bùi Duật Sâm.

Cô đang định cau mày nói gì đó thì người đàn ông đã đột nhiên sải bước về phía trước, kéo cô vào lòng.

Tống Ngôn ngây dại, rất lâu không lấy lại tinh thần.

Cô không mặc nội y, bên trong trống trơn, lồng n.g.ự.c người đàn ông giống như một tảng đá, cú va chạm này khiến trước n.g.ự.c cô đau nhức.

Tống Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn.

Khi tỉnh táo lại, mặt cô đỏ bừng, cố gắng giãy giụa muốn đẩy Bùi Duật Sâm ra.

Tuy nhiên, người đàn ông này nhìn thì gầy gò nhưng cánh tay lại rất khỏe, không thể nhúc nhích được chút nào.

Tống Ngôn tức giận, cắn vào tay anh ta một cái: "Anh điên rồi, thả tôi ra!"

Tại sao đêm hôm khuya khoắt người đàn ông này lại nổi điên như vậy?

Uống rượu sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại, kiếp trước cho dù có uống rượu, anh ta cũng chưa từng làm chuyện thất thố như vậy.

Bùi Duật Sâm bị cắn, lông mày cũng không cau lại lấy một cái, chỉ buông cô ra. Tống Ngôn vô cùng tức giận, không hề nghĩ ngợi giáng cho anh ta một bạt tai.

Cô có thể không nói đến chuyện đơn ly hôn ngay, chỉ vì cô chỉ muốn tranh thủ một chút lợi ích cho con trai và bản thân, nhưng nếu để cô và Bùi Duật Sâm ôm hôn nhau thì cô không thể làm được.

Bởi vì Tống Ngôn không thể chấp nhận được một người đàn ông đã từng yêu người phụ nữ khác ở kiếp trước lại gần gũi với mình như vậy.

Cô buồn nôn.

“Bốp” một tiếng

Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí ngột ngạt này khiến người ta ngạt thở.

Bùi Duật Sâm lên tiếng trước: "Xin lỗi."

Cô ngây ngốc máy giây.

Cô đánh anh ta, anh ta lại nói xin lỗi?

Chẳng lẽ người đàn ông này cũng trùng sinh giống như cô sao?

Suy nghĩ này làm cô giật mình, cảm thấy không thể nào.

Nếu như anh ta trùng sinh, không phải đã sớm đi tìm mẹ ruột của nam chính sao, làm sao có thể đột nhiên thay đổi thái độ với cô?

Kiếp trước cô không thể lay động được anh ta, trùng sinh một lần, Tống Ngôn càng không cho rằng mình có năng lực này.

Mặc dù hành vi của mình có chút cực đoan, nhưng Tống Ngôn cũng không có hối hận, cô trầm mặt xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lần sau anh đừng làm như vậy!"

Bùi Duật Sâm liếc nhìn cô, ánh mắt không tự chủ bộ váy có phần xốc xệch của cô, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tống Ngôn nhìn thấy ánh mắt của anh ta, cô đột nhiên đỏ mặt, nghĩ đến người đàn ông mặc áo sơ mi mỏng, vừa rồi chắc chắn đã cảm nhận được.

Cô cắn môi, trừng mắt nhìn một cái rồi quay người đi vào nhà. 

Loading...