Sau khi tôi cùng bạn thân xuyên không - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:50:01
Lượt xem: 281
Tôi và cô bạn thân Giang Ninh cùng nhau xuyên không rồi.
Cô ấy xuyên không thành Thái tử.
Tôi thì cũng na ná, tôi xuyên thành... thái giám.
Bạn thân vung tay hào phóng, nói sau này sẽ cùng tôi hưởng hết vinh hoa phú quý.
Tôi không tham lam đến thế, chỉ nói: "Tôi muốn đến Dưỡng Cực Điện làm việc."
Giang Ninh ngay lập tức đồng ý.
Ba ngày sau, tôi bị thống lĩnh cấm quân Lục Phong Nhiên đỏ mặt xách cổ áo lôi đến trước mặt Giang Ninh.
Giang Ninh mặt mày đen sì chất vấn tôi: "Cậu có nói với tớ Dưỡng Cực Điện là cái nhà tắm to đùng đâu?!"
1
Tôi và Giang Ninh hẹn nhau đi leo núi, gặp phải mưa to, đường núi trơn trượt, Giang Ninh không cẩn thận lăn xuống dốc núi, trong khoảnh khắc ngã xuống theo bản năng đã kéo tôi theo.
Thế là... hai đứa tôi cùng chết.
Lúc tỉnh lại, người đã xuyên không rồi.
Giờ phút này, tôi quỳ trên pháp trường, vẻ mặt ngơ ngác.
"Ngọ thời đã đến! Hành hình ngay lập tức!"
Tôi: "?"
Nói vậy, xuyên không một chuyến có ý nghĩa gì?
Nhìn tên đao phủ người đầy mỡ chuẩn bị tiến lên, tôi hít sâu một hơi, vội vàng bắt đầu đọc thầm: "Kỳ biến chẵn không đổi, dấu hiệu xem góc phần tư."
"Rượu Cung Đình Ngọc Dịch, một trăm tám một ly."
"Yêu anh một mình đi vào ngõ tối, yêu dáng vẻ anh không quỳ gối."
......
Mọi người nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
Không đúng?
Sao vẫn chưa đúng?
Ám hiệu không khớp? Dưới kia không có đồng chí cách mạng của tôi sao?!
Tôi vừa khóc vừa nói câu cuối cùng: "Nghe tôi nói cảm ơn bạn, bởi vì có bạn... Giang Ninh, tôi cảm ơn cả nhà bạn!"
Quan giám trảm quát lớn: "Tên phạm nhân to gan! Dám trực tiếp gọi tên húy của Thái tử!"
Tôi sững sờ: "Hả?"
Ngay sau đó, đám đông xung quanh bắt đầu xôn xao, có người hô to: "Thái tử giá lâm! Người không phận sự tránh ra!"
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng người ngược sáng chạy như bay tới.
Ngay cả tư thế chạy bộ cũng quen thuộc đến vậy.
Giang Ninh thở hổn hển chạy đến: "Tôi ở phố bên cạnh cũng nghe thấy giọng hát lệch tông của cậu rồi."
"Diệp Bối Bối, sao cậu lại thảm hại đến vậy?"
Hai hàng nước mắt trong suốt của tôi lăn dài trên má.
Hu hu hu, cảm động, nhưng không dám động, trên cổ còn gác một con d.a.o nữa.
2
Tôi được Giang Ninh đưa về Đông cung của cô ấy.
Trở thành tiểu thái giám thân cận của cô ấy.
À đúng rồi, người ta bây giờ là Thái tử.
Nói cách khác, tôi đã ôm được một cái đùi to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-cung-ban-than-xuyen-khong/chuong-1.html.]
Nghe Giang Ninh kể, thân phận hiện tại của cô ấy là một Thái tử nữ cải nam trang vì áp lực của triều đình.
Nghe xem, cái thiết lập này rất là nhân vật chính.
Còn tôi, chỉ là một con cá mặn.
Ngày nào tôi cũng lẽo đẽo theo sau Giang Ninh đi dạo chơi ăn uống trong hoàng cung.
Hơi chút sa đọa, nhưng mà sướng.
Một tháng sau, tôi nghiêm mặt đi đến trước mặt Giang Ninh.
"Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không thể tiếp tục sa đọa như vậy nữa."
Giang Ninh ngẩng đầu nhìn tôi: "Cho nên?"
Anan
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt sáng rực: "Tôi muốn tìm một công việc để làm, để thực hiện giá trị cuộc sống."
"Tôi đã chọn được nơi rồi, ngay tại Dưỡng Cực Điện."
Giang Ninh ngẩn người: "Đó là nơi nào, sao tôi chưa từng nghe nói đến?"
Tôi sờ sờ mũi: "Dù sao thì cũng có một nơi như vậy."
Giang Ninh không hỏi thêm nữa, phất tay là đồng ý.
Tôi nhịn cười, quay người trở về phòng của mình.
3
Chiều hôm sau, tôi mặc áo thái giám, cầm theo tấm biển Giang Ninh đưa, đến Dưỡng Cực Điện trình diện.
Vừa đến nơi, thái giám quản sự đã nhét cho tôi một cái thùng gỗ.
"Đến vừa đúng lúc, hôm nay các đại nhân cấm quân đều ở đây, ngươi mau vào trong thêm nước!"
Tôi ngây ngốc gật đầu, sau đó lóng ngóng đi vào.
Dưỡng Cực Điện, cái tên nghe cao siêu khó lường, thực chất chỉ là một nhà tắm công cộng cỡ lớn.
Kiếp trước tôi thanh tâm quả dục, thích giúp đỡ người khác, đến đây làm việc, là điều tôi đáng được hưởng.
Hít hà.
Tôi hít sâu một hơi, xách thùng đi vào.
Bên trong sương khói lượn lờ, hơi nước bốc lên nghi ngút, không nhìn rõ có bao nhiêu người.
Chỉ nghe tiếng ồn ào này, chắc là không ít.
Tôi cúi đầu vừa đi vừa đi thì đụng phải một người.
Một người trần truồng.
Tôi lập tức cúi gằm mặt xuống.
Quả nhiên, tố chất tâm lý vẫn chưa đủ mạnh mẽ.
"Đến thêm nước à?"
Tôi lắp bắp đáp: "Vâng... vâng vâng."
Anh ta chỉ vào gian trong cùng: "Trước tiên mang cho lão đại của chúng tôi."
"Phục vụ cho tốt vào."
Tôi gật đầu, xách thùng đi về phía đó.
Gian phòng không lớn, nhưng cũng rộng rãi hơn những nơi khác, bên trong còn có một mùi thuốc rất nồng.
Tôi liếc nhìn bộ quần áo đặt ở lối vào, trên đó còn có một cái lệnh bài.
Thống lĩnh cấm quân, Lục Phong Nhiên.
Ồ, chức quan không nhỏ nha.
Tôi lại đi vào trong một chút, chỉ thấy dưới ánh nến màu vàng cam, một bóng lưng cực phẩm quay lưng về phía tôi.