Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng - 6
Cập nhật lúc: 2025-01-29 07:43:57
Lượt xem: 1,400
Nhưng anh ấy lại dịu dàng mỉm cười:
“Cậu gầy đi rồi.”
Tim tôi run lên một nhịp, cố gắng gượng cười:
“Trước đây là do tớ quá béo thôi.”
Bệnh trầm cảm có hai dạng—hoặc là gầy đi, hoặc là béo lên.
Mà tôi lại thích ăn, thế nên mới béo đến mức không nỡ nhìn.
Thẩm Tri Viễn buông tay, tôi như chạy trốn mà lao ra khỏi xe.
Phía sau, ánh mắt anh ấy như có lửa, dõi chặt theo tôi.
Bước lên bậc thang, tôi suýt chút nữa vấp ngã.
Đối diện với anh ấy, tôi thật sự không thể bình tĩnh được.
---
Về đến khách sạn, tôi tắm rửa sạch sẽ, rồi nằm xoài ra giường.
Bắt đầu suy nghĩ về buổi họp lớp sắp tới.
Đột nhiên, tôi lại muốn đi.
Bởi vì có thể Thẩm Tri Viễn cũng sẽ đến.
Nhưng gặp lại thì sao chứ?
Bảy năm đã trôi qua rồi.
Tôi co mình trong chăn, nghĩ thầm hay là thôi vậy.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
Có một lời mời kết bạn mới.
Tôi chạm vào ảnh đại diện, tim đập nhanh hơn lần nữa.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Tri Viễn vẫn chưa đổi ảnh đại diện.
Vẫn là một bức hình đen trống rỗng, chẳng có gì cả.
Tôi còn đang do dự, Thẩm Tri Viễn đã gửi thêm một tin nhắn.
【Mau đồng ý đi, tôi biết cậu chưa ngủ.】
Tay tôi run run bấm chấp nhận.
Ngay sau đó, một tin nhắn khác xuất hiện.
【Xuống đây, tôi mang nước cho cậu.】
Trước đây là tôi đưa nước cho Thẩm Tri Viễn.
Bây giờ, đến lượt anh ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thoáng ngẩn ngơ, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Tôi chạy đến cửa sổ, nhìn thấy Thẩm Tri Viễn đứng dưới lầu.
Phía sau anh ấy vẫn là chiếc xe đỗ y nguyên chỗ cũ.
Chẳng lẽ anh ấy chưa từng rời đi?
Tôi không dám chần chừ, vội vàng xỏ dép lao xuống dưới.
Tôi biết tính khí của Thẩm Tri Viễn không tốt.
Nhưng đi được nửa đường, tôi lại sực tỉnh—bây giờ tôi còn sợ anh ấy làm gì chứ?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, tôi đã đứng ngay trước mặt Thẩm Tri Viễn.
Anh ấy đưa cho tôi một chai nước trái cây.
Là loại tôi từng thích uống, ngọt đến mức muốn sâu răng.
Nhưng sau khi bệnh tình thuyên giảm, tôi lại không còn thích nữa, cảm thấy quá ngọt.
Tôi đón lấy:
“Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Quý Thu Dư, nhớ đến buổi họp lớp đấy.”
Cuối cùng, tôi cũng biết anh ấy đã lấy liên lạc của tôi từ đâu.
Từ Lý Mộng.
Thẩm Tri Viễn nhìn chằm chằm vào chai nước trái cây:
“Không uống à?”
Tôi thành thật trả lời:
“Không còn thích uống nữa.”
Trong khoảnh khắc, Thẩm Tri Viễn bỗng có một ý nghĩ bốc đồng—muốn hỏi tôi có phải cũng không thích anh ấy nữa hay không.
Nhưng lời đến miệng, anh ấy lại đổi giọng:
“Xin lỗi, tôi không biết.”
Tôi đột nhiên không biết phải nói gì, chỉ đứng đối diện với anh ấy, im lặng nhìn nhau suốt hai phút.
Thẩm Tri Viễn khẽ vẫy tay với tôi:
“Vào đi, tôi đi đây.”
Tôi đứng nguyên một chỗ, nhìn anh ấy rời đi.
Chợt nhớ lại năm đó khi rời đi, tôi đã không nói lời tạm biệt với anh ấy.
Bỏ đi mà không từ biệt, thật sự quá đáng lắm.
07
Tôi vẫn đến buổi họp lớp.
Thực ra, tôi đã có mặt từ sớm, nhưng vẫn không có đủ dũng khí để đối diện với những người đó.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, lặng lẽ dặm lại lớp trang điểm.
Sau một hồi tự trấn an, tôi mới bước ra ngoài.
Qua khe cửa, tôi nhìn rõ những người bên trong.
Nhất Phiến Băng Tâm
Họ dường như đang cười đùa vui vẻ.
“Thẩm nam thần bây giờ làm ở đâu vậy?”
Giọng của Thẩm Tri Viễn trầm thấp:
“Làm việc tại tập đoàn Thẩm thị.”
“Còn hoa khôi thì sao?”
Tôn Miểu Miểu mỉm cười đáp:
“Không giỏi bằng Tri Viễn đâu, tôi chỉ là giáo viên dạy múa ở một trung tâm thôi.”
“Vậy cũng tốt mà, hai người đúng là trai tài gái sắc.”
Lý Mộng đột nhiên chen vào:
“Đúng rồi, Quý Thu Dư sắp đến rồi đấy! Cậu ấy thay đổi nhiều lắm, đến mức tớ còn không nhận ra.”
Có người tiếp lời, giọng điệu đầy khinh thường:
“Biến thành thế nào chứ, chẳng phải vẫn là con nhỏ xấu xí thôi sao?”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
“Nhưng mà này, cuối cùng Thẩm nam thần cũng không bị con béo quấy rầy nữa rồi.”
“Chờ chút, nếu con nhỏ xấu xí đó đến, cậu sẽ nói gì với cô ta?”
Người kia đắc ý hỏi, nghĩ rằng Thẩm Tri Viễn chắc chắn sẽ ghét bỏ tôi, sẽ cùng hắn ta tỏ thái độ khinh bỉ.
Nhưng Thẩm Tri Viễn mở miệng:
“Tôi sẽ nói rằng tôi có chứng chỉ đầu bếp hạng nhất, nấu ăn rất ngon.”
“Và cô ấy không phải người xấu xí, tôi cũng chưa từng bị quấy rầy.”
“Vì tôi luôn là người thích cô ấy.”
Cả căn phòng lập tức im bặt.