Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi - Chương 14-16
Cập nhật lúc: 2024-05-27 09:03:57
Lượt xem: 2,807
Chương 14: Rắn trong phòng tắm
Trì Viên bây giờ là kẻ không một xu dính túi. Tôi, vị sao chổi vừa mới chuyển vận, cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Không còn cách nào khác, hắn đành dẫn tôi về căn nhà cũ bỏ hoang nhiều năm.
Tôi móc hai đồng còn sót lại đi xe buýt, kết quả——Đi được nửa đường, xe buýt đ.â.m vào một con trâu già không biết từ đâu chạy ra.
Dùng số tiền lẻ còn lại trong điện thoại thuê xe đạp, xe đạp của Trì Viên thì đi được nửa đường bị nổ lốp. Tôi xuống xe mua chai nước, xe không khóa bị người ta lấy mất.
Trên đường về nhà cũ, tôi chỉ có thể cam chịu số phận, lê bước theo sau Trì Viên. Thời tiết mùa hè vốn đã oi bức, lại còn phải đi bộ dưới trời nắng, mồ hôi túa ra ướt đẫm quần áo.
Đi được một lúc, tôi cảm thấy hơi choáng váng. Tôi nắm chặt cổ tay Trì Viên, loạng choạng theo sát bước chân hắn, người nọ bỗng nhiên dừng lại. Tôi không kịp phản ứng, ngã nhào vào lòng hắn. Trì Viên ôm lấy tôi, khẽ thở dài một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống.
"Lên đi."
"Không..."
Lời còn chưa dứt, tôi đã bị hắn kéo lên. Trì Viên cõng tôi đi qua con đường nhỏ, xuyên qua bụi cỏ, cuối cùng dừng trước một căn nhà cũ hoang vắng.
Ngôi nhà rất cũ kỹ, nhưng lại sạch sẽ một cách bất ngờ, có thể thấy, có người thường xuyên đến quét dọn. Trì Viên cõng tôi vào trong, thấp giọng giải thích,
"Cha anh rất thích nơi này, khi còn sống thường xuyên đến đây ở một đêm, cũng thuê người thường xuyên quét dọn."
"Ừm."
Tôi vùi mặt vào cổ hắn, nhỏ giọng nói, "Nóng quá."
Cơ thể Trì Viên cứng đờ, đưa tay kéo tôi ra, "Nơi này có thể tắm rửa, anh đi đun nước."
...
Đang tắm dở, đột nhiên có một con rắn chui vào phòng. Nghe thấy tiếng hét kinh hãi của tôi, Trì Viên vội vàng chạy vào, nhanh chóng túm lấy đuôi con rắn, "Chỉ là rắn cỏ thôi, không có độc."
Dứt lời, ánh mắt hắn rơi trên người tôi. Đang tắm rửa, đương nhiên là không mặc quần áo. Ánh mắt tối sầm lại, hắn quay người định bỏ đi, lại bị tôi kéo lại.
"Đi đâu?"
"... Vứt rắn." Giọng hắn có chút khàn khàn.
Tôi không nói hai lời, nắm lấy đuôi con rắn nhỏ vung hai vòng, sau đó ném ra ngoài cửa sổ. Phủi tay, tôi quay đầu nhìn hắn, "Ném rồi đấy."
Trì Viên im lặng không nói, yết hầu chuyển động lên xuống.
Một lát sau, hắn đột nhiên cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người tôi, vác tôi lên vai. Mái tóc ướt sũng của tôi rũ xuống, chạm vào mặt hắn, tạo nên cảm giác mát lạnh.
Kỳ thật, cũng không phải tôi cố ý trêu chọc Trì Viên, mà là —— Tôi vô tình phát hiện, sau đêm hôm đó, trên trán tôi xuất hiện một tầng sương trắng nhàn nhạt.
Trước kia tôi từng nghe đại sư nói, đây là đặc thù của thể chất Phúc Tinh - thể chất cá chép.
Đại sư từng nói, cùng người hữu duyên làm chuyện vui vẻ, có thể hóa giải thể chất của tôi, hơn nữa, càng vui vẻ, vận mệnh càng thay đổi tốt đẹp hơn.
Vận khí tốt, có thể trực tiếp biến đổi thể chất từ sao chổi thành cá chép. Nhưng hiện tại đại sư đã du lịch khắp nơi, tôi không thể tìm ông ấy hỏi thăm, chỉ có thể tự mình thử nghiệm.
Dù sao… Cũng thật sự rất vui vẻ.
Chương 15: Lại nghe điện thoại
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội. Trì Viên thấp giọng chửi một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi áo của tôi ra, đưa cho tôi.
Là Tiền Độ.
Trì Viên giúp tôi ấn nút nghe.
Giọng nói say khướt của Tiền Độ vang lên trong căn nhà cũ, "Lâm Khê, mẹ kiếp, em đúng là đồ phụ nữ xấu xa."
Tôi: "..."
Hắn thở dài, "Anh không tin, em thật sự từ bỏ anh."
"Lâm Khê, tỉnh táo lại đi, mối quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c không lâu dài được đâu."
"Anh có thể cho em thêm một cơ hội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sao-choi-khong-khac-noi-toi/chuong-14-16.html.]
Giọng nói yếu ớt, mang theo chút nỉ non vang lên,
"Lâm Khê, anh đã mất nửa năm mới nhận ra, người mà anh thích là em."
"Làm bạn gái anh đi, chuyện lúc trước anh có thể coi như chưa từng xảy ra."
Hắn thật phiền phức. Tôi nằm úp mặt trên giường, hai tay nắm chặt ga giường, chuẩn bị cúp điện thoại.
Ngón tay vừa chạm vào nút "Ngắt kết nối", Trì Viên ở phía sau liền im lặng cử động——
"Ưm." Tôi cắn chặt môi, "Chậm một chút..."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây.
Sau đó là tiếng gầm rú như sấm sét của Tiền Độ—— "Mẹ kiếp, hai người lại bắt đầu?"
Chương 16: Đào được hòm vàng
Trong điện thoại, Tiền Độ bất lực gào thét:
"Hai người có thể nào suy nghĩ cho tôi một chút hay không?"
Phía sau, Trì Viên rõ ràng là đang ghen tuông. Tôi cắn chặt môi, cúp điện thoại. Trêu chọc Trì Viên, thật sự là nghiêm trọng đó nha.
Đêm hè, ve sầu kêu râm ran, giường gỗ kẽo kẹt rung động.
...
Khó khăn lắm mới thoát khỏi chùm khăn tắm, tôi xỏ dép lê đi đến soi gương —— Quả nhiên, trên trán tôi lại xuất hiện thêm một tầng sương trắng mờ ảo, đây là biểu tượng của thể chất cá chép.
Đại sư không gạt tôi. Không ngờ, tôi đã làm sao chổi hai mươi năm, cuối cùng cũng có ngày xoay chuyển vận mệnh. Phía sau vang lên tiếng bước chân, Trì Viên đi đến sau lưng tôi, cúi đầu nhìn tôi.
"Em nhìn cái gì vậy?"
Do dự một chút, tôi vẫn quyết định nói thật cho hắn biết ——
"Sau đêm đó, em đã truyền thể chất Thiên Sát Cô Tinh cho anh, còn em… đã biến thành thể chất Phúc Tinh. Càng ở gần anh, em càng 'cá chép'."
Ban đầu tôi còn tưởng Trì Viên sẽ nổi giận, thế nhưng, hắn lại trầm mặc châm một điếu thuốc. Hút được nửa điếu, hắn bắt đầu giúp tôi mặc quần áo.
Tôi mặc kệ hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.
Chẳng lẽ là muốn bán tôi đi?
Mặc quần áo xong, Trì Viên cầm một chiếc xẻng, lôi kéo tôi ra sân sau.
Tôi nuốt nước miếng.
"Đại ca à, em biết lỗi rồi, nhưng cũng không đến mức anh muốn chôn sống em đâu chứ?"
Hắn vỗ nhẹ lên đầu tôi.
"Nghĩ gì vậy?"
"Không phải nói em là thể chất cá chép sao? Ông nội anh từng chôn một hòm vàng ở sau vườn, nếu đào được, đều là của em."
Vàng? Của tôi?
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi lập tức tỉnh táo, hưng phấn cầm lấy chiếc xẻng bắt đầu đào.
...
Trong vườn lớn nhỏ gì cũng mười mấy cái hố, thế nhưng ngay cả một sợi lông cũng không đào được.
Tôi chán nản ném xẻng sang một bên, vừa định bỏ đi, đột nhiên trượt chân.
Vấn đề là ——Mặt đất rất sạch sẽ, ngay cả viên đá nhỏ cũng không có. Tôi nhìn chằm chằm mặt đất hồi lâu, sau đó lại cầm xẻng lên đào.
"Cạch —— "
Đào sâu khoảng một mét, xẻng va phải vật cứng, phát ra một tiếng vang trầm đục.
Tôi và Trì Viên nhìn nhau. Hắn lập tức đào hòm gỗ lớn kia lên, chậm rãi mở ra… Ánh vàng chói lóa suýt chút nữa đã làm mù mắt tôi.