Rơi xuống vực sâu - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-11-27 03:37:08
Lượt xem: 593
Trong lúc giằng co, chiếc khăn trên trán đã rơi xuống đất.
Hắn ta nhìn thấy vết sẹo trên trán ta, vừa như hối hận vừa như áy náy đưa tay ra chạm vào:
"Nàng còn đau không? Ta không cố ý."
Nhưng lại bị nữ nhân bên cạnh cắt ngang, nàng ta sợ sệt nói với ta:
"Tỷ tỷ đừng giận ta nữa, muốn đánh thì đánh ta, đừng đánh Tạ lang."
Ba người này làm ta phiền muốn chết.
"Ta có quen ai trong số các ngươi sao? Đá đổ đèn của ta rồi còn nói năng lung tung."
Tên họ Tạ kia như bừng tỉnh.
Ánh đèn hoa đăng phản chiếu trong mắt hắn ta, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, cẩn thận hỏi:
"Nàng thật sự mất trí nhớ rồi sao?"
Giọng nói hơi run rẩy.
Ta nheo mắt cảnh giác nhìn hắn ta.
Trước đây người này có quen biết ta sao?
Đứa trẻ bên cạnh bĩu môi:
"Cha, con đã nói là nàng ta giả vờ rồi, cha và Bùi tỷ tỷ mau đưa con đi xem đèn đi, muộn nữa là không kịp rồi."
Người nam nhân họ Tạ tiến lên hai bước, mím môi nói:
"Nàng giận ta vì đã đưa Bùi nương về phủ nên mới làm loạn như vậy sao?"
"Ta và Bùi nương cũng không vượt quá giới hạn, nàng theo ta về đi. Cả đời này của ta, vị trí chính thê chỉ có mình nàng thôi."
Ta vội vàng hất tay hắn ta ra, lùi lại hai bước:
"Ngươi bị điên à? Bản cô nương mới không thèm cái vị trí chính thê chó má của ngươi."
Nhưng trong lòng ta lại có chút sợ hãi.
Ta muốn đẩy người cản trở trước mặt mình ra để đi tìm Thôi Đàn nhưng lại không biết nên chạy về hướng nào.
Trong lúc do dự, sau lưng truyền đến một tiếng gọi lớn:
"Khấu Khấu!"
Thôi Đàn mặc một thân áo trắng, như thể nhuộm đẫm ánh trăng.
Hắn đứng ở đầu ngõ không xa.
Trên tay cầm một chiếc đèn cá.
8
Giống như người trong bóng tối tìm thấy ánh sáng, ta nhấc váy chạy về phía Thôi Đàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/roi-xuong-vuc-sau/chuong-07.html.]
Còn suýt nữa đ.â.m sầm vào người hắn.
Hắn đưa tay ôm lấy ta, nhét chiếc đèn cá vào tay ta rồi nhẹ nhàng vỗ tay ta:
"Nàng đừng sợ, ta đến rồi."
Ngay sau hắn đó ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như hồ nước xanh khẽ nheo lại:
"Tạ Lăng, lâu rồi không gặp."
Ta thấy rõ ràng ánh sáng của mấy ngọn đèn phản chiếu trong mắt người đó bỗng bùng cháy một sự điên cuồng.
Khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ dữ tợn.
Hắn ta như trút giận đá bay ngọn đèn hoa đăng còn lại bên chân.
Nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như bật ra khỏi miệng:
"Thôi Đàn, sao ngươi dám làm vậy trước mặt ta!"
Thôi Đàn bị hắn ta quát khiến ta rất không vui.
Ta lập tức chống nạnh bảo vệ hắn:
"Thế thì sao? Chúng ta tình nguyện ở bên nhau, đến lượt tên yêu quái như ngươi phản đối sao?"
Gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, chỉ vào Thôi Đàn tức đến toàn thân run rẩy:
"Bảo sao ta vào phủ Tiết gia không được, chắc chắn là do ngươi ở bên trong quấy phá."
Ta lắc cánh tay Thôi Đàn:
"Người này có thù oán gì với chàng không? Hình như đầu óc có chút vấn đề."
Hắn mỉm cười gật đầu:
"Có mối thù không đội trời chung."
Đứa trẻ đáng ghét đó bắt đầu khóc lóc đòi xem đèn.
Một tay thằng bé kéo nữ nhân kia, ánh mắt đầy oán hận nhìn ta:
"Cho dù ngươi giả bệnh hay học theo Bùi tỷ tỷ thì cha và ta cũng sẽ không thích ngươi."
"Ngày thường ngươi quản thúc không cho ta chơi đùa, hôm nay còn ngăn cản ta xem đèn, ta hận ngươi c.h.ế.t đi được!"
"Ta muốn Bùi tỷ tỷ làm mẹ của ta, ta không có người mẹ như ngươi!"
Khuôn mặt nữ nhân đỏ bừng vì xấu hổ, e thẹn liếc mắt nhìn Tạ Lăng.
Nàng ta vẫn không quên đưa tay che miệng đứa trẻ lại.
Thôi Đàn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta trong chốc lát.
Ta vốn không có cảm tình gì với loại trẻ con ngang ngược này.
Ta nhanh nhẹn cúi xuống nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất rồi ném về phía đầu thằng bé.