Quỳ gối - 14
Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:11:12
Lượt xem: 209
Khi trời mát mẻ, ban đêm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao băng băng trên dải Ngân Hà. Dưới thảo nguyên vô tận, bầu trời đầy sao xuất hiện sao băng, đó hẳn là một khung cảnh rất đẹp.
Hiển nhiên, tỷ tỷ cũng có suy nghĩ giống ta, tỷ ấy chỉ muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ, huyền bí và hiếm có này. Nhưng việc rời lều riêng vào lúc nửa đêm và ở bên nam nhân, dù sao cũng có hơi...
Thấy ta do dự, tỷ tỷ nắm lấy tay ta, "Đừng lo lắng, A Tú, Ninh công tử và tướng quân Bạch Lê đã sắp xếp xong rồi, chúng ta sẽ mau chóng trở về, chúng ta nhất định sẽ không bị phát hiện."
Nghe nói Bạch Lê cũng sẽ đi, ta bí mật sờ hầu bao trong tay áo rồi gật đầu.
24
Đêm cuối thu rất lạnh, so với ban ngày giống như hai mùa khác nhau. Ta cũng mặc một chiếc áo choàng dày và nhẹ nhàng đi theo tỷ tỷ.
Chắc chắn nàng đã thỏa thuận với đám vệ binh xung quanh từ lâu, chúng ta đã thành công gặp được Ninh Nhược Yến và Bạch Lê đang đợi ngoài doanh trại cách đó không xa.
Dù sao thì chúng ta cũng là hai nữ nhi thanh tú được nuôi trong khuê phòng, họ không dám đưa chúng ta đi quá xa, mà chỉ đến một sườn đồi trống gần lều trại.
Ninh Nhược Yến đã trải sẵn một tấm nệm thổ cẩm dày và mềm, cho dù ngồi dưới đất cũng cảm thấy ấm áp và thoải mái.
"Dựa theo những gì Tần Thiên Kiện nói, vẫn còn thời gian chờ thêm một chén trà nữa."
Ninh Nhược Yến vừa nói vừa đưa cho ta một cái bếp lò cầm tay, tỷ tỷ cũng cầm một cái trong tay.
Ta cảm ơn và định nhận lấy, nhưng bị tay ai đó ngăn lại.
"Dùng cái này." Bạch Lê quay sang ta và nhét thứ gì đó vào tay ta.
Ta nhìn xuống và thấy đó là một bếp lò cầm tay khác với nhiệt độ vừa phải.
Ninh Nhược Yến sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, nói với Bạch Lê với vẻ chế giễu: "Không ngờ có một ngày ta có thể nhìn thấy cây sắt nở hoa."
Tỷ tỷ bật cười, đôi mắt thông minh nhìn Bạch Lê rồi lại nhìn ta, trầm ngâm: "Lúc trước khi A Yến nói với ta, ta vẫn không tin, hóa ra..."
Giọng nói của nàng lại thay đổi, nàng mỉm cười nói: “Hoa ra tiểu tướng quân Bạch Lê, người được mệnh danh là Tiểu Diêm Mặt Sắt trong doanh trại, vẫn có mặt như vậy, giao A Tú cho ngươi, ta cảm thấy an tâm."
Đây là lần đầu tiên có người trêu chọc ta như vậy, ta xấu hổ không dám ngước lên.
Bạch Lê đúng lúc đứng trước mặt ta, nghiêm túc nói: "Thần đã đồng ý kết hôn với Công chúa Ninh Chí, đây chỉ là chuyện thuộc phạm vi bổn phận của thần. Công chúa Ninh Chí rất xấu hổ, xin Công chúa Ninh Huệ đừng trêu chọc nàng nữa."
Lời bào chữa của hắn khiến nụ cười của tỷ tỷ tỷ càng tươi hơn, tỷ nheo mắt gật đầu, giọng điệu vẫn không giấu được nụ cười: “Được rồi được rồi, ta sẽ không nói nữa…”
"Nhìn kìa, sao băng kìa!"
Tỷ tỷ ngay lập tức bị thu hút bởi những ngôi sao đang rơi trên bầu trời, ta cũng nhìn lên.
Đây là một khung cảnh hoàn toàn khác với pháo hoa đang bay, ít sôi động và ồn ào hơn, chỉ tráng lệ và sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-goi/14.html.]
Cảnh đẹp thoáng qua, trong lòng tựa như có một khoảng trống, nhưng lại được bếp lò ấm áp trong tay lấp đầy.
Cách đó không xa, tỷ tỷ và Ninh Nhược Yến đứng cạnh nhau, giống như pháo hoa trong ngày sinh thần của ta, nhưng trong lòng ta không còn d.a.o động nữa.
Ta không khỏi nhìn về phía Bạch Lê.
Bóng dáng của thiếu niên thổi tiêu trong ánh hào quang dường như trở nên mờ mịt và không còn rõ ràng nữa, để lại một bóng dáng cao lớn khác, yên tĩnh, bình tĩnh nhưng mạnh mẽ.
25
Đêm đó, ta có một giấc mơ. Ta mơ thấy mẫu thân sau một thời gian dài, người vẫn rất dịu dàng, mỉm cười và vẫy tay gọi ta và đưa cho ta một chiếc bánh hạt dẻ ngọt ngào.
"A Tú của ta đã lớn và có một ngôi nhà tốt."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Người âu yếm véo mặt ta: "Mẫu thân yên tâm rồi."
Thật không may, một giấc mơ tốt như vậy đã bị phá vỡ bởi một những tiếng la hét.
Ta dụi khóe mắt bối rối và mở lều ra và nhìn thấy bên ngoài đã là một mớ hỗn độn.
Ta tóm lấy một cung nữ và hỏi chuyện, sau đó ta mới biết đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
"Không ổn rồi! Ngựa của Thái tử điện hạ phát đ--iên, Thái tử ngã ngựa, đổ m.á.u rất nhiều!"
Ngựa của Thái tử được huấn luyện bài bản và được giám sát bởi những người tận tâm, tại sao một con ngựa đ--iên chứ? Nó có phải là một tai nạn?
Ta không khỏi nhớ tới lần trước ngựa của ta cũng chạy như đ--iên, nếu không phải Bạch Lê giải cứu, bây giờ ta không biết sống c-hết thế nào.
Chỉ là con ngựa đó đã c--hết, và chúng ta không có cách nào biết tại sao nó lại phát đ--iên, chúng ta chỉ có thể đổ lỗi là do tai nạn.
Lần này đều đó cũng xảy ra với Thái tử sao? Nhưng luôn có một giọng nói trong tiềm thức của ta nói với ta rằng có lẽ nó không đơn giản như vậy.
Phụ hoàng rất nhiều thê tử, người có gần mười hoàng tử trưởng thành. Mặc dù người đã sớm lập làm Thái tử, nhưng hai năm qua, liên tiếp có vài vị hoàng tử bước vào vương triều, nghe nói thành tích của bọn họ rất tốt. Cuộc chiến giành vị trí Thái tử luôn là bí mật bí mật nhất trong hoàng cung...
Ta nghĩ xa một chút, không khỏi rùng mình. Huynh đệ được kết nối bằng huyết thống, lẽ ra phải hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng đây lại là hoàng thất, hoàng thất không khoan nhượng nhất.
Lúc này, bên ngoài lều của thái tử đã chật kín người, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, hoàng hậu và Vu phi...
Ta ngập ngừng, quay người đi đến lều của tỷ tỷ. Nàng không ở đó cho đến sau khi mặt trời lặn và trở về với khuôn mặt mệt mỏi.
“Hoàng huynh của ta bị thương và bất tỉnh, ta muốn ở lại để chăm sóc, nhưng chính mẫu hậu bảo ta quay về ăn uống và nghỉ ngơi."
Suy cho cùng, họ là huynh muội cùng huyết thống cùng nhau lớn lên, tình cảm của họ cũng tốt hơn những người khác.