Phùng Thanh Nha - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-09 15:20:18
Lượt xem: 1,710
Nửa năm trôi qua, hắn vẫn tìm đến Lang tiên sinh.
Hồng Trần Vô Định
Hắn đứng dậy, ánh mắt như vô tình lướt qua ta, giọng nói chậm rãi:
"Sau khi tiễn cha mẹ đi, hình như nàng rất bận rộn?"
"Mấy ngày nay, nàng đã đặt mua thuốc trị ngoại thương từ hai mươi hiệu thuốc trong và ngoài kinh thành, tổng cộng đủ cho tám ngàn người dùng.”
“Nàng định làm gì vậy?"
Ta bày bữa tối lên bàn, thản nhiên trả lời:
"Bán thôi! Công tử có muốn mua không? Người quen có thể được giảm giá."
Hắn cười khẽ.
Khi ta tiễn hắn ra ngoài, hắn đột nhiên quay đầu, nhẹ nhàng nói:
"Chúng ta định ngày cưới đi. Cuối năm thế nào?"
"Mùng tám tháng mười một, sinh thần của nàng, vừa hay là ngày đẹp."
Tim ta bất giác siết lại.
Hắn muốn lấy ta?
Nhưng lần này, không giống kiếp trước.
Ta thận trọng quan sát hắn, suy đoán ý định của hắn.
"Ta chỉ là một dân nữ, tướng mạo xấu xí, tài nghệ cũng không có, công tử muốn cưới vợ cũng nên chọn một người môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa mới phải."
Hắn bật cười, bỗng nghiêng người, ghé sát vào tai ta, giọng nói trầm thấp:
"Đừng tự coi nhẹ mình."
"Sắc đẹp hay quyền thế đều không có ý nghĩa với ta."
"Ta chỉ thích những nữ nhân thông minh. Nàng, rất tốt."
Dứt lời, hắn ném cho ta một ánh nhìn đầy cổ vũ, rồi tung người lên ngựa, đi xa dần.
Ta đứng trước cổng, lòng ngổn ngang trăm mối lo sợ.
Đêm đó, ta tìm cha mẹ, đưa họ đến một nơi an toàn hơn.
Dặn dò kỹ lưỡng, không cho họ tùy tiện ra ngoài.
Vài ngày sau, Tây Bắc, Giang Nam, Tây Nam, các đạo nghĩa quân lần lượt khởi nghĩa.
Thời điểm này, hoàn toàn trùng khớp với kiếp trước.
Nhưng có một điều đã thay đổi—
Lần này, Lang tiên sinh không theo Tống Thời Hành làm quân sư.
Mà là đi theo ta, rời khỏi kinh thành.
6
Kiếp trước, sau khi cha mẹ ta qua đời, không bao lâu sau kinh thành cũng rơi vào hỗn loạn.
Trộm cướp hoành hành, án mạng xảy ra khắp nơi.
Triều đình không còn sức lo cho dân, chỉ lo giữ lấy ngai vàng.
Chẳng bao lâu sau, kinh thành lần đầu tiên bị vây hãm, ta theo hàng xóm trốn ra ngoài.
Từ đó, bắt đầu những ngày phiêu bạt khắp nơi.
Hồi ấy, ngoài Tống Thời Hành, còn có một thế lực lớn phương Bắc, người đứng đầu là Tiêu Mục.
Xuất thân thảo khấu, là người khởi nghĩa muộn nhất.
Thế nhưng chỉ trong sáu tháng, hắn tập hợp được tám vạn binh, thế lực bành trướng nhanh chóng.
Một năm sau, hắn gần như ngang sức với Tống Thời Hành và Tần Vương.
Đáng tiếc, từ lúc hắn khởi binh đến khi bị giết, chỉ vỏn vẹn bảy tháng.
Khi đó, Tiêu Mục rơi vào bẫy của Tống Thời Hành, toàn quân bị tiêu diệt.
Hắn chịu hơn mười mũi tên, nhưng trước khi chết, vẫn b.ắ.n một phát chặt đứt chiến kỳ của Tống Thời Hành.
Hậu thế đánh giá: Tiêu Mục có dũng nhưng không mưu.
Là tướng xông pha chiến trận, hắn là một nhân tài hiếm có.
Nhưng làm quân chủ, hắn quá nóng vội, lỗ mãng.
Ta đem trăm bình thuốc trị thương đến sơn trại Lang Nha.
Lúc gặp Tiêu Mục, cả ta và Lang tiên sinh đều chấn động.
"Ngươi là Tiêu Mục? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trước mắt ta là một thiếu niên chưa vỡ giọng, vóc người còn thấp bé.
"Mười bốn!" Tiêu Mục cau mày, giận dữ nói.
Mười bốn? Không giống chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Ta chưa cao lên thôi!"
Hắn tức đến mức rút đao bổ nát tảng đá trước mặt, muốn dùng vũ lực thị uy.
Ta cười bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ kiếp trước Tiêu Mục có dũng vô mưu, là vì hắn quá nhỏ tuổi, chưa từng trải sao?
Ta vỗ vai hắn, nhẹ giọng:
"Lương thực trong trại không ngon à? Tối nay ta nấu cho ngươi một bữa."
Ban đầu hắn còn khinh thường, nhưng sau khi ăn xong, ba bát đầy, no căng bụng nằm dài trên chiếu.
Sơn trại Lang Nha không yên ổn.
Nhị đương gia, Tam đương gia cậy hắn nhỏ tuổi, ngày nào cũng đến gây chuyện, muốn đoạt quyền.
Thậm chí, còn tự ý dẫn huynh đệ xuống núi chặn đường cướp bóc.
Tiêu Mục biết được, liền đánh nhau với Nhị đương gia.
Hắn thua.
Nhưng không khóc.
Hắn chỉ lặng lẽ luyện võ cả ngày lẫn đêm.
"Giết người không nhất thiết phải dùng đao."
Nửa đêm, ta đưa cho hắn một chén trà.
Hắn tròn mắt nhìn ta. "Không dùng đao, vậy dùng gì?"
Ta liếc mắt nhìn Lang tiên sinh, cúi xuống, thì thầm vào tai hắn vài câu.
Hắn nghe xong, kinh ngạc nhìn ta:
"Ngươi là nữ nhân, dám g.i.ế.c người sao?"
Ta mỉm cười:
"Ta giúp ngươi xử lý bọn họ. Nhưng từ nay về sau, ngươi phải nghe lời ta."
"Còn phải gọi ta là tỷ tỷ."
Tiêu Mục nghiến răng:
"Giết được rồi nói!"
Đêm đó.
Ta chôn một nghìn lượng bạc dưới gốc cây hoè trong sân Nhị đương gia.
Hôm sau, ngay giữa bữa trưa, nhi tử của Tam đương gia đào được số bạc.
Cây hoè nằm trong sân Nhị đương gia, nhưng người đào lại là con của Tam đương gia.
Hai người lập tức tranh cãi kịch liệt.
Sau đó, cả hai đến tìm Tiêu Mục phân xử.
Tiêu Mục khoanh tay, thản nhiên nói:
"Muốn ta can thiệp sao? Được thôi, chia đều số bạc."
Hai người tức giận, quyết định bí mật tranh đoạt bạc.
Nửa đêm, ta để Tiêu Mục phục kích b.ắ.n tên vào Nhị đương gia.
Sáng hôm sau, huynh đệ hai bên bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
Kết quả—
Nhị đương gia bị phế một cánh tay.
Tam đương gia bị giết.
Ngày kế tiếp, vợ góa của Tam đương gia khoá trái cửa, đổ dầu đốt cháy cả nhà Nhị đương gia.
Tiêu Mục dập xong lửa, đến tìm ta.
Lần này, hắn ngoan ngoãn gọi:
"Tỷ tỷ!"
Ta xoa đầu hắn, cười nói:
"Ngoan, tối nay tỷ nấu thịt kho tàu cho ngươi."
Hắn đỏ bừng mặt.
Ngoài kia, Tống Thời Hành chính thức khởi binh.
Hắn chia làm hai đạo binh tả—hữu lộ.
Nhưng lần này—
Người dẫn hữu lộ quân không phải Lang tiên sinh.
Mà là học trò cũ của Lang tiên sinh—Khoái Nhâm Phong.