PHÙ VÂN TÁC TÌNH TIÊU - 21
Cập nhật lúc: 2025-01-29 19:41:50
Lượt xem: 3,447
Toàn bộ quan lại lớn nhỏ ở Ung Châu bị thanh trừng sạch sẽ—
Kẻ nào tham ô, lộng quyền thì bị tống ngục.
Kẻ nào vơ vét dân đen thì bị tịch thu gia sản.
Những người còn sót lại, đều quy thuận Trường Lăng Quân.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tin tức vừa mới truyền đến, Tống Nam lo lắng chạy đến trước cửa nhà ta, thấp thỏm hỏi:
"Tỷ tỷ, chúng ta... phải làm sao đây?"
Ta chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
"Qua năm mới, tiếp tục mở tiệm."
*
Đại sự quốc gia, có lo cũng lo không xuể.
Thay vì thế, chi bằng nghĩ xem:
Hôm nay ăn gì, ngày mai ăn gì.
Ăn no, đó mới là đại sự hàng đầu.
35
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đã hai năm.
Hai năm qua, Việt Tiêu rất ít khi về nhà, nhưng thư từ lại gửi về đều đặn.
Nhờ vậy, ta cũng nắm được tình hình chiến sự—
Việt Tiêu dẫn binh đánh thẳng về Đế Kinh, nhưng vì Ung Châu là đại bản doanh của Trường Lăng Quân, nên nơi đây ngược lại lại trở thành nơi an cư lạc nghiệp, cuộc sống bách tính ngày càng sung túc.
Cửa hàng của ta cũng theo đó mà ngày càng phát đạt.
Mãi cho đến hôm nay, ta ngồi trong gian phòng riêng của Minh Hào Lâu, lặng lẽ nhìn ông chủ Tô mở hộp son niêm phong.
Ta nhướng mày cười nhẹ:
"Ông chủ Tô thật sự muốn ký sao?"
Ông ta thở dài một hơi:
"Vân Chủ tiệm lại nói đùa rồi. Nay tửu lâu của cô đã khiến Minh Hào Lâu của ta không còn đường sống, nếu ta không tranh thủ lúc này sang nhượng lại cửa hàng, thì e là càng lỗ nặng hơn."
Ông chủ Tô dù nghẹn khuất trong lòng, nhưng vẫn phải gắng gượng nở nụ cười:
"Ta đã nhìn ra từ lâu, Vân chủ tiệm không phải kẻ tầm thường. Giờ Minh Hào Lâu đổi họ sang họ Vân, cũng coi như có một kết cục tốt."
Ta không bình luận gì thêm, chỉ ấn tay lên khế ước, rồi đẩy tờ ngân phiếu qua cho ông ta.
Từ ngày mai, tấm biển hiệu Minh Hào Lâu sẽ được gỡ xuống, thay vào đó là ba chữ—
Vân Lang Lâu.
Một vụ giao dịch lớn thành công, tâm trạng ta rất tốt.
Đi ngang phố chợ, ta tiện tay mua một cân thịt nai thượng hạng, định bụng về nhà hầm nhừ để ướp sốt.
Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp sắp xếp lại đồ đạc, thì ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa.
Ta đặt mọi thứ xuống, ra mở cửa.
Cánh cửa vừa hé ra, "BÙM!" một tiếng trầm đục.
Ngoài sân, một hàng người quỳ rạp xuống đồng loạt.
"CUNG NGHÊNH HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG, HOÀNG THÁI HẬU HỒI CUNG!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta mặt không cảm xúc, bình tĩnh đóng cửa lại.
*
Chắc là dậy nhanh quá.
Ban ngày ban mặt, sao lại mơ giữa ban ngày thế này?
36
Chiến sự vừa mới ổn định, Việt Tiêu vẫn chưa thể yên tâm, liền phái đại quân hộ tống chúng ta hồi kinh.
Ta lo lắng cho A nương ở kinh thành, nên sắp xếp ổn thỏa chuyện cửa tiệm Vân Ký rồi lên đường trở về Đế Kinh.
Hai năm trôi qua, Việt Phong nay đã trở thành một thiếu niên tuấn tú như cây bạch dương nhỏ, cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của ta.
Một tay cậu nắm dây cương, tay còn lại ung dung lấy mứt quả trong n.g.ự.c ra ăn.
Ta vén rèm xe nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nhắc nhở:
"Phong ca nhi, hôm nay ăn quá số lượng rồi."
Tay Việt Phong cứng đờ, ngoan ngoãn nhét mứt quả lại vào trong áo.
*
Càng gần quê cũ, càng thấy lòng bồn chồn.
Từ xa, khi trông thấy cổng thành Đế Kinh, ta mới nhận ra—
Mình cũng rất nhớ nơi này.
*
Việt Tiêu rất hiểu lòng ta.
Vừa vào thành, hắn lập tức đưa ta đến biệt viện nơi A nương đang ở, còn Việt mẫu dẫn Việt Phong và Việt Tranh về hoàng cung.
Khi ta đến nơi, A nương đang ngồi dưới hiên thêu thùa.
Ta chậm rãi bước đến, giọng run run khẽ gọi:
"A nương, Dự nhi về rồi đây."
A nương sững người trong thoáng chốc, rồi buông rơi chiếc khăn thêu trong tay, nước mắt tràn mi.
Ta nhào vào lòng bà, hai mẹ con ôm nhau khóc hồi lâu, đến khi khóc chán chê mới ngồi xuống nắm tay nhau, kể chuyện ba năm qua.
Ta kể về sản nghiệp ở Ung Châu, kể về cửa tiệm ăn Vân Ký từ một gian hàng ăn sáng nhỏ bé, trở thành một tửu lâu ba tầng rộng rãi, hoành tráng.
Ta nói về những người bên cạnh mình—
Tống Nam làm việc gọn gàng chắc chắn,
Tiểu Sầm ham ngủ gật,
Việt Phong thích ăn đồ ngọt,
Tranh muội ngoan ngoãn đáng yêu,
Việt mẫu hiền hậu thấu tình đạt lý.
*
Cuối cùng, ta nói về Việt Tiêu.
A nương lo lắng nhìn ta:
"Lúc trước khi hắn an bài ta ở đây, ta còn nghĩ hắn có dụng ý xấu. Nhưng giờ xem ra, hắn là người có năng lực.
"Có điều, có năng lực chưa chắc có lòng.
"Khi con bị lưu đày, người nhà hắn cần con chăm sóc, nên tự nhiên phải kính trọng con. Nhưng nay hắn đã ngồi vững trên ngôi báu, vậy mà con về kinh rồi, hắn lại không lập tức đưa con nhập cung, khó nói hắn có vì toan tính nào khác mà chậm trễ con hay không."