Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHÙ VÂN TÁC TÌNH TIÊU - 10

Cập nhật lúc: 2025-01-29 19:34:43
Lượt xem: 3,649

Tối hôm đó, ta và Việt mẫu, Việt Phong đang nhào bột trong sân, còn Việt Tranh đang chơi đùa bên cạnh.  

 

Bất chợt, một hòn đá từ bên ngoài ném vào, đập thẳng vào trán của Việt Tranh.   

 

Con bé oa oa khóc lớn, Việt mẫu vội chạy đến dỗ dành, giận dữ quát lên:  

 

"Ai?!"  

 

Việt Phong sắc mặt tối sầm, lập tức chạy ra mở cửa, nhưng bên ngoài đã chẳng còn bóng người.  

 

Ta cau mày kiểm tra vết thương của Việt Tranh, may mà viên đá không quá lớn, chỉ làm sưng đỏ và trầy xước chút da.  

 

Sáng hôm sau, ta đến quan phủ báo án, nhưng nha dịch hời hợt qua loa, chẳng buồn để tâm:  

 

"Chuyện này không có bằng chứng, tìm thế nào đây?"  

 

Dù ta nghi ngờ có người muốn ăn cắp công thức gia vị, nhưng không có chứng cứ, đành phải quay về.  

 

*

 

Triệu nương tử nghe chuyện thì lo lắng nhắc nhở:  

 

"Nghe nói trộm cướp trước khi ra tay thường thăm dò trước, ban đêm ném đá vào sân để xem nhà đó có nuôi chó dữ không.  

 

Nếu không có chó, bọn chúng sẽ tìm cơ hội trèo tường vào trộm bạc đấy!  

 

Các cô chỉ có phụ nữ và trẻ con, ban đêm nhớ cẩn thận, nếu có gì bất thường cứ gọi to, phu quân ta nghe thấy sẽ chạy sang ngay!"  

 

Nghe vậy, lòng ta siết chặt.  

 

Ta cảm ơn Triệu nương tử rồi quay về dặn dò Việt mẫu và Việt Phong phải hết sức đề phòng.  

 

Những ngày sau đó không có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng dần buông lỏng cảnh giác.  

 

*

 

Đêm ấy, ta thức dậy giữa chừng để ra ngoài, vừa chạm tay vào cửa phòng, chưa kịp mở thì cửa đột nhiên bị kéo mạnh.  

 

Một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cánh tay ta, kéo vào bên trong!  

 

Lực đạo rất lớn, nhưng lạ thay, không thô bạo, vừa đủ để khống chế ta, nhưng không làm đau.  

 

Ta lập tức tỉnh táo, mở to mắt, há miệng định hét lên.  

 

Một bàn tay nhanh chóng bịt lấy miệng ta, một mùi hương thanh mát tựa tuyết phủ tùng xanh tràn vào khứu giác.  

 

Ta cắn thật mạnh vào đốt ngón tay đối phương!  

 

Cảm giác được lực cắn đủ sâu để bật máu, người nọ rên khẽ một tiếng nhưng vẫn không buông tay.  

 

Có tác dụng rồi!  

 

Ta lập tức húc khuỷu tay về phía sau, tiếp đó dùng chân đá mạnh.  

 

Nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng đổi tư thế, dễ dàng tránh né tất cả những đòn tấn công rối loạn của ta, sau đó ép ta dựa sát vào cánh cửa.  

 

Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai, mang theo sự bất đắc dĩ:  

 

"Đừng kêu, là ta."  

 

Một tia sáng từ khe cửa rọi vào, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của người trước mặt—  

 

Trắng trẻo như ngọc, đẹp tựa thần tiên.  

 

Người nọ khẽ mở miệng, thản nhiên thốt ra ba chữ:  

 

"Ta là Việt Tiêu."

 

17

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ta thả lỏng người, lúc này mới nhận ra mồ hôi lạnh đã túa ra đầy trán.  

 

Việt Tiêu cũng buông tay, lùi lại một bước, giọng trầm thấp:  

 

"Xin lỗi, tình thế cấp bách, lần này ta về không thể để ai nhìn thấy."  

 

Hắn dừng một chút, sau đó lại tiến lên một bước:  

 

"Có đi nổi không? Ta đỡ nàng…"  

 

Ta cũng không khách sáo, để hắn dìu mình ngồi xuống:  

 

"Mẫu thân và mọi người đều ngủ rồi. Huynh trời sáng sẽ đi sao?"  

 

"Ừ, sáng sớm sẽ rời đi."  

 

Một tay hắn vẫn giấu ra sau lưng, ta chợt nhớ lại—hình như ban nãy ta cắn hắn chảy máu.  

 

Nhưng… cũng không phải lỗi của ta! Ai bảo hắn bất thình lình xuất hiện hù người như vậy?  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nghĩ vậy, ta cảm thấy chẳng có gì phải áy náy nữa.  

 

Nhưng trước khi ra cửa, ta vẫn lấy thuốc bột từ trong tủ đặt lên bàn:  

 

"Ta đi gọi mẫu thân, huynh tự mình bôi thuốc đi."  

 

*

 

Ta gõ cửa phòng Việt mẫu, bà nắm c.h.ặ.t c.h.â.n ghế, cảnh giác nhìn quanh:  

 

"Trộm sao?!"  

 

Ta ra hiệu im lặng, dẫn bà và hai đứa trẻ sang phòng mình.  

 

Vừa bước vào, Việt mẫu liền sững người:  

 

"Tiêu nhi…"  

 

Việt Tranh và Việt Phong mừng rỡ vô cùng, chạy nhào đến:  

 

"Đại ca!"  

 

Việt Tiêu vẫn mặc trang phục dạ hành màu đen, nhưng ánh mắt đã dịu đi vài phần:  

 

"Thời gian có hạn, ta vào chuyện chính trước."  

 

Ta hiểu ý, định rời đi để nhà họ Việt có không gian riêng.  

 

Nhưng Việt mẫu giữ lấy tay ta, quay sang Việt Tiêu, giọng nghiêm nghị:  

 

"Vân Dự tuy không phải tiểu thư nhà họ Đổng, nhưng là con dâu mà ta đã chọn, cũng là người nhà họ Việt ta!"  

 

Việt Tiêu cười bất đắc dĩ:  

 

"Mẫu thân, chẳng lẽ người nghĩ con là kẻ tham phú phụ bần?"  

 

Hắn nhìn về phía ta, trong mắt đầy ý cười:  

 

"Ở lại đi, chuyện ta muốn nói, Vân Dự cũng nên biết."  

 

Lần đầu tiên Việt Tiêu gọi thẳng tên ta.  

 

Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng ta.  

 

"Lần này ta lén về, An tướng quân đã giúp che giấu, nhưng thời gian có hạn. Cả đi lẫn về mất nửa ngày, sáng mai ta phải đi."  

 

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c áo ra ba thỏi vàng, đặt lên bàn:  

 

"Mẫu thân không cần lo lắng cho con, trong quân doanh còn có cựu bộ hạ của phụ thân. Ở Nam An con cũng đã bố trí người.  

 

 

Loading...