Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Hay Phủ Quân - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:14:11
Lượt xem: 1,961

 Nhưng người nào cũng chỉ cần nhìn thấy ta là mất hồn, ngơ ngác như kẻ ngốc, thật sự chán đến mức ta chẳng buồn chạm đến.

 

Mặc dù thế nhưng ta vẫn nửa đùa nửa thật với hắn.

 

 “Ta là một ác ma nên phải ăn dương hồn của nam nhân, ăn đủ rồi mới có thể đi đầu thai.”

 

Không ngờ Lục tiểu công tử lại kích động.

 

 “Của ta không đủ sao?”

 

Ta sững sờ.

 

 Lấy dương hồn của người vốn dĩ sẽ khiến người đó tổn thọ, sao có thể cứ mãi lấy từ một người được.

 

Ta cũng nổi giận, đẩy hắn ra.

 

 “Chàng có biết, ma và người ân ái sẽ tổn thọ không? Chàng đang nghĩ gì thế?”

 

Ta rất muốn có được dương hồn, cũng không thể cưỡng lại việc cùng hắn hưởng niềm vui ái ân thêm vài lần, nhưng cứ mỗi lần như thế thì ta chỉ lấy đi một chút.

 

 Ta không muốn hắn đoản mệnh.

 

“...Nàng cần bao nhiêu?”

 

Suýt chút nữa ta đã nghĩ mình nghe nhầm, nhưng hắn lại lặp lại lần nữa: “Nàng cần bao nhiêu dương hồn?”

 

 “Chỉ cần nàng đừng đi tìm nam nhân khác thì ta cho nàng hết cũng chẳng sao cả.”

 

 “Hứa với ta, không được đi...”

 

Lần đầu tiên ta nhận ra, tại sao người đời nói Lục tiểu công tử là kẻ si tình.

 

 Không chỉ si tình, mà còn điên cuồng nữa.

 

19.

 

 Nhưng rốt cuộc thì ta vẫn phải rời đi.

 

 Nghe nói cha của hắn đã định hôn sự cho hắn rồi.

 

 Hôm đó, ta lén lút tìm đến thì nhìn thấy hắn đang ngồi dưới cửa sổ cầm bút vẽ tranh.

 

 “Đây là ta sao?” Ta trêu đùa.

 

 “Phải.” Hắn ngẩng lên rồi khẽ đáp, “Không đẹp sao?”

 

 Ta tỉ mỉ quan sát bức họa, trên đó là một nữ nhân sống động như thật.

 

Mắt phượng quyến rũ, môi son nở nụ cười, hóa ra đó là ta.

 

 Thật ra ta chưa bao giờ biết diện mạo thật sự của mình ra sao, sông Hoàng Tuyền không phản chiếu được bóng dáng của ta.

 

 Nhưng ma nữ tỷ tỷ nói ta rất xinh đẹp, cho nên ta tin là mình rất đẹp.

 

 Lúc này ta mới nhận ra bản thân mình thật sự đẹp lắm.

 

 “Đẹp lắm.” Ta định nói nhưng đột nhiên hắn dừng bút rồi vò nát tờ giấy lụa.

 

 “Nhưng ta thấy vẫn không đẹp bằng nàng.”

 

 Hắn nhìn ta, giọng nói đầy nghiêm túc.

 

 “Ta đã hứa sẽ vẽ một bức tranh cho nàng, nhất định phải là bức tranh đẹp nhất.”

 

 Bất chợt hắn sửa lời, đôi mắt đỏ lên.

 

 “Nhưng có phải nàng sắp đi rồi không?”

 

 Nhìn ánh mắt chín chắn không còn non nớt của hắn, ta chợt nhận ra mình đã ở nhân gian rất lâu rồi.

 

 Hắn đã cho ta đủ dương hồn, có cho thêm nữa thì ta cũng không cần.

 

Ta cúi đầu: “Nghe nói chàng sắp thành thân, là tiểu thư của Chu gia sao?”

 

 Trùng hợp ghê, nàng ấy cũng họ Chu.

 

Nghe đồn tiểu thư của Chu gia là một đại mỹ nhân.

 

 Nhưng Lục tiểu công tử lại ném bút mực xuống rồi nhìn ta trân trối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 “Ta sẽ không cưới nàng ấy.”

 

 Ta mở miệng định hỏi “Vậy chàng muốn cưới ai?” thì đã bị hắn ôm vào lòng.

 

 “Ta muốn cưới nàng, không được sao?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

 Nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống bả vai ta.

 

 Cánh tay của hắn cũng run rẩy.

 

 Thật là mộng tưởng hão huyền.

 

 Ta là ma quỷ, làm sao có thể cùng người sống thành gia lập thất?

 

 Nhưng hắn vẫn không ngừng lặp lại: “Không được sao?”

 

Ta lặng thinh không nói gì.

 

 Nếu là kiếp sau... đợi đến khi hắn qua đời rồi đầu thai chuyển kiếp thì ta cũng đã là một bà lão rồi.

 

 Nhưng nghe hắn nói như thế thì trong lòng ta lại dấy lên chút hy vọng.

 

 Ta hít một hơi thật sâu.

 

 “Được, ta chờ chàng đến cưới ta.”

 

 Hắn siết chặt cánh tay, giọng nói khàn đặc.

 

 “Chu Yên, đợi ta.”

 

20.

 

 Ta hối hận rồi.

 

 Nếu biết câu “đợi ta” của hắn mang ý nghĩa gì thì chắc chắn ta sẽ không nói ra.

 

 Hôm đó hắn mang theo một bức thư từ hôn, tự mình đến Chi gia xin lỗi Chu tiểu thư.

 

 Sau đó lúc ở một mình trong phòng, hắn tìm một mảnh sứ…

 

 Khi ta xông vào phòng thì đã nhìn thấy Lục tiểu công tử nằm trên giường, tà áo trắng tinh bị m.á.u nhuộm đỏ rực chói mắt giống y hỷ phục.

 

 “Chàng điên rồi!” Ta bất chấp lao tới, cố gắng ngăn dòng m.á.u đỏ trào ra nhưng đều vô ích.

 

 Không cầm m.á.u được, ta cũng không ngăn được.

 

 Ta hoàn toàn hoảng loạn, còn hắn thì khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dần mờ đi, đôi môi nhợt nhạt mấp máy: “Chu Yên, đừng đi vội.”

 

“Chờ ta.”

 

 Hắn điên rồi, đúng là điên rồi.

 

 “Chàng nói bậy, ta không chờ chàng đâu!” Cuối cùng ta bật khóc, run rẩy lùi lại vài bước rồi nở cười chua chát, “Chàng sẽ không c.h.ế.t đâu, Lục tiểu công tử, chàng sẽ trường thọ trăm tuổi.”

 

 Ta không nhìn hắn nữa, ta không hề dừng bước mà lao ra ngoài rồi hiện hình trước mặt cha hắn.

 

 Tách trà trong tay ông ta rơi xuống đất vỡ tan tành.

 

 “Là ngươi!”

 

 Ta không quan tâm ánh mắt giận dữ và kinh ngạc của ông ta, ta kéo tay ông ta, nước mắt lưng tròng: “Nhi tử của ngài... làm ơn, mau đến cứu nhi tử của ngài đi.”

 

 

Cha của hắn đến kịp lúc, cả Lục phủ nháo nhào hết lên.

 

 Gia nhân vội vã đi mời đại phu đến băng bó, châm cứu, cầm máu.

 

 Đến cả cây nhân sâm ngàn năm mà cha hắn quý như vàng cũng bị đào lên nấu cháo cứu mạng.

 

 Hắn không chịu uống thì ép hắn uống.

 

 Cứ thế mà Lục tiểu công tử sống dở c.h.ế.t dở ấy cuối cùng cũng giữ được mạng. Chỉ là hắn nằm liệt trên giường suốt nửa tháng.

 

 Nhưng vì chuyện này mà hôn sự của hắn và Chu tiểu thư hoàn toàn đổ bể.

 

 Ta nghĩ cha của hắn sẽ trói ta lại đem đi siêu độ vì ánh mắt ông ta nhìn ta quả thực tràn đầy oán hận.

 

 

 

Loading...