Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phù Dung Trướng Ấm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-11 19:26:58
Lượt xem: 4,994

"Bao năm qua, ta không hề gặp lại hắn. Chàng tha cho Lệnh Ý đi, Lệnh Ý là mạng sống của ta, coi như tha cho ta một mạng, có được không?"

Ta rất sợ, sợ đến nỗi chẳng còn minh mẫn.

Biết rõ hắn chẳng động lòng mà vẫn van xin.

Hắn cười, cười vì sự ngây thơ của ta.

Ta nắm chặt con d.a.o gọt hoa quả trên bàn: "Trong bụng ta giờ đây đang mang Hoàng trưởng tử."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Lần này lại là của ta sao? Lời nàng nói, ta còn có thể tin được hay không?"

Ta đ.â.m d.a.o vào bụng, m.á.u tươi theo kẽ tay chảy xuống thảm.

"Chàng không tin, ta sẽ moi ra cho chàng xem, dùng m.á.u của nó để nhỏ m.á.u nhận thân."

Phó Kiều hoảng hốt, muốn đoạt lại d.a.o từ tay ta.

Ta lại rạch xuống một tấc: "Phó Kiều, tha cho Lệnh Ý."

Hắn không nói gì.

Lại một tấc nữa.

"Được!"

"Chàng phải hứa.”

“Ta hứa."

"Chàng hứa cái gì?"

"Ta hứa sẽ tha cho Phó Lệnh Ý!"

Ta buông dao, mặc hắn ấn chặt vết thương rồi cho gọi thái y.

Thật ra ta chỉ rạch vào bụng mình, không làm tổn thương đến đứa bé, chỉ là m.á.u chảy quá nhiều trông rất đáng sợ.

Triều Quế biết chuyện liền mắng ta một trận.

"Ta thù dai lắm đấy, tỷ mà còn mắng ta nữa, đợi ta sinh hạ hoàng tử sẽ nghĩ cách đoạt ngôi hậu của tỷ."

"Với cái thân thể này của muội mà còn muốn đoạt ngôi hậu à, trước tiên hãy sống qua ta đã rồi nói."

Nàng nói đúng, thân thể ta ngày một suy yếu.

Không biết có phải là ảo giác không, từ lần rạch bụng mất m.á.u đó, ta luôn cảm thấy lạnh lẽo.

Buổi tối đi ngủ, nếu Phó Kiều ở đó, ta luôn không nhịn được mà rúc vào người hắn.

Hắn sẽ lặng lẽ dịch ra xa một chút.

Hắn hứa sẽ tha cho Lệnh Ý, nhưng không hứa sẽ tha cho ta.

Trước đây, khi biết trong bụng ta có Lệnh Ý, hắn còn bằng lòng nhẫn nhịn, lần này lại như phát điên, đêm nào cũng xử lý xong việc triều chính là lại đến quấy nhiễu ta.

Cũng không thắp đèn, dường như trong bóng tối thì không cần phải đối mặt với khuôn mặt đáng ghét này của ta.

Thái độ của hắn gần như muốn lột da róc xương ta ra ăn thịt.

Hắn hỏi đi hỏi lại, Giang Tử Phù, An Tiêu cũng đối xử với nàng như vậy sao?

Ta nghiến răng không nói, hắn liền giật tóc ta.

Ta đành phải nói, không, hắn không bằng chàng.

Phó Kiều hài lòng cười, nhưng tiếng cười lại chẳng vui vẻ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-dung-truong-am/chuong-9.html.]

Đêm đêm ta chẳng được ngon giấc, chỉ cảm thấy càng thêm mỏi mệt.

Mùa đông đến, ta càng không thể ra khỏi cửa, cả ngày ôm lò sưởi tay, hơ lửa than.

Lệnh Ý không phải đứa trẻ hiếu động, cũng cả ngày buồn bã ở bên cạnh ta.

Ta thích nhìn nó cười, kể cho nó nghe chuyện vui là hai má lúm đồng tiền cứ thế xoay tròn.

Tuy còn nhỏ nhưng nó dường như cũng suy nghĩ nhiều chuyện.

Có một lần, ta ngủ trưa dậy, nghe thấy nó níu lấy vạt áo Triều Quế, lo lắng hỏi: "Nương nương, sao bụng mẹ con ngày càng to mà người lại ngày càng gầy đi vậy ạ?"

Triều Quế an ủi nó: "Vì có một đệ đệ đang lớn lên trong bụng mẹ con đó."

"Con không cần đệ đệ, con muốn mẹ."

Qua lớp màn mỏng, ta thấy mày nó nhíu chặt, suýt nữa thì rơi lệ.

Đứa con gái ta sinh ra, không biết ta xấu xa thế nào, không biết ta đáng ghét thế nào, chỉ biết ta là mẹ nó, chúng ta yêu thương nhau.

Thừa Ý trong bụng nhất định sẽ không thích ta như nó, thằng bé chọn ngày tuyết rơi lớn nhất để đến thế gian này.

Nó biết ta sợ lạnh, đang thay Phó Kiều trừng phạt ta.

Ta lạnh đến mức gần như không nói được, Phó Kiều và Triều Quế ở bên cạnh ta.

“Phó Kiều, nếu chàng còn giận thì hãy g.i.ế.c An Tiêu đi, ta đã rất lâu không gặp chàng ấy rồi, chàng hỏi xem, chàng ấy có đồng ý c.h.ế.t cùng ta không."

"Triều Quế à, ta ngoài việc quyến rũ phu quân của tỷ ra thì cũng không làm hại gì tỷ đúng không? Ta sẽ đền đứa bé này cho tỷ, tỷ hãy tha thứ cho ta, hai người cùng nhau làm rạng rỡ gia tộc, đợi khi tỷ làm Thái hậu đừng quên tu sửa lăng mộ cho ta là được."

"Đừng ai làm hại Lệnh Ý, nếu không, ta sẽ hóa thành lệ quỷ về quấy nhiễu các người."

Ta trút hết những lời muốn nói ra như mưa đá, họ nói gì ta cũng không còn nghe thấy nữa.

Ôi, thế gian này thật lạnh lẽo, ta muốn đi ngủ rồi.

Năm Nguyên Huy thứ ba, Giang quý phi từ trần, đế hậu thương xót khôn nguôi, truy phong làm Huệ Từ hoàng hậu.

Về sau, mỗi khi trong cung miêu tả mùa đông đặc biệt lạnh giá, người ta đều nói rằng "Năm nay thật lạnh nhỉ, gần như bằng với năm Huệ Từ hoàng hậu sinh thái tử."

Mỗi lần Giang Triều Quế nghe thấy câu này, trong lòng đều như thiếu đi một mảnh.

Nữ nhân điên cuồng kia đã chết, vậy mà dường như đã đánh cắp trái tim của tất cả mọi người.

Nàng ta không sinh nở, nhờ vào Thừa Ý mà Tử Phù để lại cho nàng ta mà vững vàng ngồi trên ngôi vị trung cung, Tử Phù đã sớm không còn nợ nàng ta gì nữa.

Phó Kiều ngược lại sống rất vui vẻ, các mỹ nhân trong cung cùng nhau hầu hạ, đêm đêm ca hát yến tiệc.

Đêm hôm đó, hắn say rượu, Triều Quế đến đưa canh giải rượu.

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, hỏi dồn: "Nàng nói xem nàng ta có ý gì? Lệnh Ý là mạng của nàng ta, còn Thừa Ý thì không phải sao? Nàng ta khinh thường con của ta đến vậy sao?"

Triều Quế cố gắng rút tay ra, nhưng không thành công.

Chỉ đành nghe hắn tiếp tục nói: "Nàng ta còn muốn An Tiêu c.h.ế.t cùng, thật nực cười! Ta nhất định sẽ cho An Tiêu làm cận thần của ta, ngày ngày gặp mặt, ta nhất định sẽ cho hắn biết có Lệnh Ý nhưng lại không cho hai cha con họ nhận nhau!"

Triều Quế thầm cảm thán, nước đi cuối cùng của Tử Phù, thật là cao tay.

Về sau.

Phó Kiều ngồi trên ngai vàng, hưởng thụ giang sơn và mỹ nhân.

Giang Triều Quế vững vàng ngồi trên ngôi vị trung cung.

An Tiêu có một tương lai xán lạn.

Tất cả mọi người đều có cuộc sống hạnh phúc.

Hết

Loading...