ÔNG HÀNG XÓM CHIẾM DỤNG HÀNH LANG - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-11-23 09:35:42
Lượt xem: 235
4
Ông lão không còn chiếm dụng hành lang nữa, nhưng cũng không đóng cửa chống trộm.
Giữa trời nóng nực, ông không bật điều hòa, chỉ khép hờ cửa sắt bên ngoài, ngồi trên ghế xếp nhìn chằm chằm vào tôi ra vào.
Mỗi lần tôi bước ra từ thang máy, ánh mắt của ông bám lấy tôi như ruồi bâu xác, khiến tôi kinh tởm không chịu nổi.
Tôi trừng mắt nhìn ông, nhưng ông vẫn cười nhăn nhở.
“Sao thế? Hành lang không cho tôi dùng, giờ đến nhìn cũng không được à? Cô quản trời quản đất còn muốn quản cả mắt tôi chắc? Mắt tôi mọc trên mặt tôi, tôi muốn nhìn đâu thì nhìn!”
Ông ta dường như cho rằng chỉ cần không xuất hiện trong phạm vi camera của tôi thì tôi không làm gì được ông.
Nhưng nghe những lời đó, tôi chợt nảy ra một ý.
Ngày hôm sau, ông lão vẫn như thường lệ ngồi trước cửa, chuẩn bị dùng tôi làm "TV sống" để xem.
Khi tôi ra ngoài buổi sáng, ông ta còn huýt một tiếng gió hở hơi và nói: “Cô bé xinh đẹp, dáng người thật đẹp, lần sau mặc ít đi nhé!”
Tôi không để ý đến ông.
Năm phút sau, tôi quay lại với một đám đông người.
Ông lão đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân còn thắc mắc sao tôi về nhanh thế, nhưng chưa kịp nở nụ cười nhờn nhớp thì ngẩng đầu lên, bị số người tôi dẫn theo dọa đến sững người.
Tôi giới thiệu với người chị nghiên cứu xã hội dẫn đầu: “Chính là ông ta.”
Sau đó, tôi bắt đầu trình bày về những hành vi trước đây của ông lão, giọng điệu khách quan, lý trí, nhưng nội dung thì đầy những hành động kinh tởm và trơ trẽn của ông ta. Tôi còn cho các sinh viên xem đoạn video từ camera.
Các sinh viên năm nhất há hốc mồm ngạc nhiên.
Ông lão đang nằm trên ghế liền bật dậy như lò xo, hét lên: “Cô câm miệng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ong-hang-xom-chiem-dung-hanh-lang/chuong-4.html.]
Tôi giả vờ kinh ngạc, che miệng nói: “Thì ra ông cũng biết xấu hổ sao?”
Hóa ra ông chỉ dám bắt nạt tôi vì nghĩ tôi dễ bị ức hiếp, nhưng trước đông người thì lại không dám mất mặt.
Chị nghiên cứu sinh không thèm nhìn ông, quay sang các em sinh viên giải thích:
“Đây là một mẫu nghiên cứu xã hội rất tốt, điển hình của chứng thích rình mò, cô lập xã hội và hành vi bên lề. Có thể ông ta còn mắc chứng rối loạn nhân cách kiểm soát và hoang tưởng bị hại. Trong xã hội học, người ta còn gọi hiện tượng này là ‘bệnh hàng xóm.’ Thường thì đây là biểu hiện của sự thiếu thốn trong cuộc sống cá nhân và cảm giác tự tôn, kèm theo sự thiếu giao tiếp xã hội lành mạnh, rất bệnh hoạn.”
Các sinh viên cắm cúi ghi chép, không khí học thuật trở nên sôi nổi hẳn.
Ông lão, vốn đang thoải mái ngồi sau cánh cửa sắt, giờ chẳng khác nào một con khỉ bị mọi người nhìn ngó.
Còn là loại khỉ gây ô nhiễm hình ảnh công cộng.
Ông ta cố gắng tiêu hóa mấy từ chuyên ngành vừa nghe, rồi nhảy dựng lên từ ghế, nổi giận đùng đùng hét: “Bà mẹ cô! Cô bảo ai có bệnh hả?”
Chị nghiên cứu sinh vẫn bình tĩnh gật đầu, tiếp tục nói:
“Dễ nổi giận và nhạy cảm cũng là đặc trưng của nhóm người này. Họ thường không thể chấp nhận ý kiến từ bên ngoài và rất dễ mất kiểm soát cảm xúc.”
“Mẹ mày…”
Ông lão vừa nói vừa định mở cửa sắt xông ra.
Tôi nhanh chóng chạy về cửa nhà mình, mở cửa và lớn tiếng: “Các cưng mau vào nhà! Chó dại cắn người rồi!”
Chị nghiên cứu sinh lao vào nhà tôi trước, các sinh viên năm nhất luống cuống chạy theo sau.
“Rầm!” Tôi đóng sầm cửa lại, ngăn cách tiếng chửi rủa điên loạn bên ngoài.
Ông lão lúc đầu điên cuồng đập cửa, sau đó có vẻ đau tay, quay về nhà tìm thứ gì đó và bắt đầu đập cửa nhà tôi bằng công cụ.
Tôi mở micro qua camera, lạnh lùng nói: “Cửa chống trộm giá 3.000 tệ!”
Ông ta lập tức dừng lại.