Nuôi Sói Trong Nhà - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:15:25
Lượt xem: 3,128
Bùi Thiệu ngồi ngoài gió quá lâu nên bị cảm và phát sốt.
Ta định chạy ra ngoài gọi đại phu, nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt không buông.
“Bùi Thiệu!” Ta cố gỡ từng ngón tay của hắn ra, lo lắng hỏi: “Buông ra đi, ta phải đi tìm đại phu.”
“Không.”
“Bùi Thiệu!”
“Không... buông.”
Kéo qua kéo lại một hồi, cuối cùng ta cũng đành bất lực ngồi bệt xuống mép giường, nhìn người đang ôm chặt nửa cánh tay của mình, bất lực muốn khóc.
Rõ ràng hắn đã sốt đến mơ hồ, nhưng sao sức vẫn khỏe như thế chứ?
“Rốt cuộc đệ muốn thế nào mới chịu buông tay?”
Bùi Thiệu gắng gượng ngẩng đầu lên, đôi mắt hé mở, giọng nói yếu ớt: “Không cần đại phu, A Nhan tỷ tỷ hôn ta một cái, bệnh ta sẽ tự khỏi.”
Hả?
Hả?
Khi Bùi Thiệu mới đến đây, lúc đi chơi cùng A Ngưu bị ngã trầy tay, hắn đi về nhà thì ôm chầm lấy ta, tủi thân khóc rất thảm, cứ giơ tay lên kêu đau.
Ta bèn học theo cách mẫu thân từng dỗ ta, hôn lên má hắn một cái rồi an ủi: “Được rồi, được rồi, hôn một cái là hết đau mà.”
Bây giờ thái độ của Bùi Thiệu lại như thế, đột nhiên hắn gọi ta là “A Nhan tỷ tỷ”...
Chẳng lẽ hắn sốt đến ngu ngơ rồi sao?
Ta sờ trán hắn, lo lắng hỏi: “Bùi Thiệu, đệ biết năm nay đệ bao nhiêu tuổi rồi không?”
Đáp lại ta là đôi môi nóng rực bất ngờ phủ xuống.
Chạm vào rồi rời đi.
Nhanh đến mức như chưa từng xảy ra.
Nhưng ngay sau đó, cơn đau nhói ở môi dưới lập tức ập đến.
Ta run run lấy khăn tay ra ấn vào.
Vị trí vừa bị răng của hắn va phải đã rỉ máu…
Mà người gây ra tất cả chuyện này đã ngã trở lại giường, nhắm mắt thiếp đi.
14.
Sau khi Bùi Thiệu tỉnh lại, có vẻ như hắn không nhớ những chuyện đã xảy ra.
Điều này khiến ta thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, ta thật sự không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
Nụ hôn đêm qua quá kỳ lạ.
Dù nó xảy ra khi hắn không tỉnh táo, nhưng vẫn quá mức vượt giới hạn.
“Chỗ này bị sao thế?”
Hắn chạm nhẹ vào vết m.á.u khô trên môi ta.
“Hôm qua lúc ăn cơm, không cẩn thận... cắn phải…”
“Thật sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hắn rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến, nhưng trước khi chạm vào thì dừng lại.
Khoảng cách rất gần, thậm chí ta có thể cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay của hắn.
Ta giật mình, vừa định lùi lại.
Bỗng nhiên Bùi Thiệu bật cười trầm thấp.
“Tỷ đó, ăn uống lúc nào cũng vội vã như thế.”
Lúc hắn ngẩng đầu lên, lại trở về dáng vẻ dịu dàng quen thuộc mà ta vẫn biết.
Bùi Thiệu nhìn ta, ánh mắt trong trẻo giống như ngày xưa.
Hắn không nhớ gì, như vậy là tốt nhất.
Thời gian trôi qua, Bùi Thiệu đã không còn là đệ đệ ngày nào thích kéo tay áo của ta, vừa khóc vừa mách tội A Ngưu đẩy hắn xuống nước.
Hắn đã trưởng thành rồi.
Xuất sắc, tài giỏi, khiêm nhường, là một người mang dáng vẻ của vị tiên hạ phàm.
Từ trước khi hắn thi đỗ tú tài thì đã có rất nhiều nhà đến mai mối.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Hắn đỗ đạt xong thì những lời mai mối đó ngày càng nhiều hơn.
Nhưng tất cả đều bị thái độ lạnh nhạt của Bùi Thiệu dập tắt.
Bùi Thiệu vốn không phải là người tầm thường, hắn là con cá chép sẽ sớm vượt vũ môn.
Trấn Lộc này quá nhỏ, nhỏ đến mức không chứa nổi hoài bão và tương lai của hắn.
Sau này khi hắn đến kinh thành, tự nhiên sẽ có những mối nhân duyên tốt hơn đang chờ đón.
Chuyện đêm qua cứ để nó mãi chôn vùi trong lòng ta, một mình ta giữ kín là được.
15.
Sau khi cha ta trở về từ trấn Phục Linh, mọi thứ lại trở về quỹ đạo bình thường.
Thu đi đông đến.
Năm nay tuyết tới muộn hơn mọi khi, chỉ đến đêm giao thừa, khi ta và cha đang gói sủi cảo thì mới bắt đầu rơi xuống.
Cha ta cười vui vẻ nói tuyết rơi đúng vào dịp này là điềm lành, báo hiệu một năm mùa màng bội thu, năm tới chắc chắn được mùa.
Ta gật đầu đáp “vâng” một tiếng rồi cười tươi gói đồng tiền vào trong sủi cảo.
Hy vọng Bùi Thiệu sẽ ăn được chiếc sủi cảo này, như vậy thì năm sau mọi chuyện đến với hắn đều thuận lợi.
Tết đến, chúc tết nhà này nhà kia là truyền thống lâu đời.
Nhà ta chuẩn bị đầy đủ đường đỏ, hạt dưa, đậu phộng để tiếp đãi khách ghé chơi trong mấy ngày này.
A Ngưu đến từ sáng sớm, cha và Bùi Thiệu đã đi sang nhà Lý phu tử, ta khóa cổng lại, vui vẻ nhảy nhót đi theo A Ngưu đến nhà Cố đại thẩm, khi ra về thì túi của ta đã đầy ắp bánh kẹo.
Ta vỗ vào chiếc túi chiến lợi phẩm rồi quay lại nói với A Ngưu: “Đi, đến nhà tiếp theo nào.”
“Chờ một chút.”
A Ngưu vừa nói vừa xoa vỏ hạt đậu phộng trong tay rồi thổi nhẹ khiến lớp vỏ bay trong nắng.
“A Nhan.” Huynh ấy đưa một nắm đậu phộng trắng trẻo tròn trịa đến trước mặt ta.
Ta tiện tay lấy một hạt cho vào miệng nhai, ngay lập tức mắt ta sáng lên: “Ngon quá, còn ngon hơn đậu phộng rang ở Nhất Phẩm Các, nhà huynh mua ở đâu thế?”