Nuôi Sói Trong Nhà - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:15:01
Lượt xem: 3,129
“Là phu nhân người ta đấy.”
“Còn trẻ thế mà đã thành thân rồi, tiếc thật.”
Không biết là do hiểu lầm của người qua đường hay vì bát hoành thánh kia mà mặt ta nóng bừng, đầu óc cũng mơ hồ.
Bùi Thiệu có gọi ta mấy lần nhưng ta đều không nghe.
“A Nhan?”
Ngón tay hơi mát lạnh khẽ chạm vào má ta, bên tai vang lên giọng nói quan tâm của hắn: “Sao đột nhiên mặt tỷ nóng thế? Có phải bị gió lạnh thổi trúng rồi không?”
“Ta, ta…”
Ta cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.
Đến lúc hoàn hồn lại thì ta đã theo hắn về đến hẻm Thanh Viễn.
Dưới ánh trăng tĩnh lặng, con hẻm dài vằng vặc, mọi giác quan đều như được khuếch đại.
Tay hắn nắm lấy cổ tay ta, ngón tay hơi lạnh nhưng lòng bàn tay lại ấm áp lạ thường.
Cảm giác ấm nóng ấy khiến cả xương cổ tay của ta cũng như bỏng rát.
Không phải ta và Bùi Thiệu chưa từng nắm tay.
Nhưng chưa lần nào lại kỳ lạ như hôm nay.
Ta sờ lên má của mình, nó vẫn chưa hạ nhiệt.
Thầm nghĩ, chắc là ta bị cảm lạnh thật rồi.
12.
“A Nhan tỷ tỷ! Đợi ta với!”
Cuối con đường quê quen thuộc, tiểu Bùi Thiệu đang chạy về phía ta.
Hắn cứ chạy mãi, bóng dáng của hắn dần cao lên.
Rồi sau đó biến thành Bùi Thiệu của bây giờ.
“A Nhan.”
Hắn mỉm cười nhìn ta, kéo lấy cổ tay ta rồi tiếp tục chạy.
Cảnh vật xung quanh biến đổi không ngừng, đột nhiên hóa thành một con hẻm nhỏ.
Trong lòng hoảng hốt, ta vội gọi người phía trước.
“Bùi Thiệu!”
Hắn không dừng lại, vẫn nắm tay ta chạy dọc con hẻm nhỏ.
Gió đêm thổi tung bay tà váy, tim của ta đập như trống dồn.
“A Nhan.”
Không biết từ lúc nào, ta đã bị hắn đẩy vào góc tường.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến ta hoảng hốt, ta định đẩy nam nhân trước mặt ra.
Nhưng hắn lại giữ chặt cổ tay ta, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai.
“Đây là trừng phạt, phạt vì hôm nay tỷ không nấu cơm cho ta ăn.”
Đầu ta nổ tung, cả người tê dại.
Đúng lúc đó có tiếng gà gáy vang lên phá tan không gian.
Mọi cảnh tượng trước mắt tan biến như thủy triều rút đi.
Ta giật mình mở mắt ngồi bật dậy, đầu óc tỉnh táo hơn phân nửa, sau đó không dám tin mà nhìn chằm chằm vào chăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta... sao lại... mơ một giấc mơ như thế này?
13.
Chắc là ta hỏng rồi, sao ta lại có những suy nghĩ không trong sáng này với đệ đệ mình đã nhìn hắn lớn lên từ nhỏ chứ.
Đặc biệt là sáng nay, khi Bùi Thiệu nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của ta, hắn ân cần hỏi có phải tối qua ta ngủ không ngon hay không, ta chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
Lúc này đây, ta thực sự không biết phải lấy mặt mũi nào để đối diện với Bùi Thiệu.
Sống dưới cùng một mái nhà, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy…
Cho nên mấy ngày liền, ban ngày hầu như ta đều trốn ở nhà A Ngưu.
Cố đại thẩm lấy rất nhiều hạt dưa và điểm tâm cho ta ăn.
Ta vừa phồng má ăn vừa cảm ơn, vừa cắm cúi giúp bà ấy làm đế giày.
Dạo gần đây A Ngưu được huyện thái gia coi trọng, bây giờ đã là một bổ khoái.
Cố đại thẩm nói hằng ngày huynh ấy phải đi tuần phố, đi tuần xong còn phải theo sư phụ tập võ, luyện chiêu thức.
“Tuy ngoài mặt thì sư phụ của nó nghiêm khắc, nhưng sau lưng lại thường khen nó, ông ấy nói nó khỏe mạnh, gân cốt tốt, lại thông minh nữa.”
“Trước giờ A Ngưu thông minh mà, hồi nhỏ huynh ấy làm bẫy thì sẽ luôn bắt được thỏ.”
“Thật sao?”
“Đúng ạ, có lần còn bắt được cả cáo đỏ nữa!”
Ta nói đùa như thật khiến Cố đại thẩm cười nghiêng ngả, rồi sau đó bà ấy lại dúi cho ta một nắm lạc.
Chẳng mấy chốc, bụng ta đã căng tròn.
Khi A Ngưu về thì ta đang ôm bụng định chào Cố đại thẩm ra về.
Cố đại thẩm cười tít mắt, gọi A Ngưu đưa ta đi.
Trên đường, ta tò mò chạy quanh A Ngưu.
Đây là lần đầu tiên ta thấy huynh ấy mặc quan phục.
Lại còn mang đao nữa chứ.
“A Ngưu! Cho ta xem một chút!”
Ta phấn khích chỉ vào thanh đao đeo bên hông huynh ấy.
Lúc đầu A Ngưu không đồng ý, nhưng ta cứ bám lấy năn nỉ mãi, cuối cùng huynh ấy đành kéo ra một chút cho ta nhìn.
Thấy ta tiến sát lại gần, huynh ấy còn lùi lại một bước rồi nhắc nhở: “Xem thôi, đừng chạm vào, đao này đã được mài bén rồi nên dễ bị thương lắm.”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Lưỡi đao bạc sáng loáng, sắc bén mang theo khí chất uy nghiêm.
Xem xong, ta mãn nguyện trở về nhà.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Bùi Thiệu.
Lúc này đã vào giữa thu, nhưng hắn chỉ khoác một lớp áo mỏng, mái tóc đen rối bời, ngồi thu mình trên bậc thềm, trông như đang ngủ.
“Bùi Thiệu?”
Hắn không hề động đậy.
Ta bước lại gần, cúi xuống nhìn.
Đôi mắt hắn đang nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại, trông có chút đáng thương.
“Bùi Thiệu, tỉnh dậy nào, sao lại ngủ ở đây?” Ta lay nhẹ vai hắn.
Không ngờ, người trước mặt bỗng ngã xuống đất.
Thế là ta cuống cuồng cả lên.