Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nuôi Sói Trong Nhà - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:14:18
Lượt xem: 3,434

Tiểu Hoa lấy tay che mặt, không ngừng trêu: “Đệ đệ lớn thật rồi.”

 

Có lẽ vì ta và Bùi Thiệu đã sống chung nhiều năm nên trong mắt ta thì hắn vẫn là cậu nhóc hay mít ướt khóc nhè, lại còn thích bám người nữa.

Thế nên, ta gần như vô thức phản bác: “Đệ ấy còn nhỏ lắm, có chỗ nào giống người lớn chứ?”

 

Vừa dứt lời thì ánh mắt sâu xa của Bùi Thiệu đã rơi lên người.

 Ta chẳng để tâm lắm.

 Một ngày làm tỷ tỷ, cả đời làm tỷ tỷ.

 Dù hắn có lớn đến mấy cũng không vượt mặt ta được đâu, đúng không?

 

“A Nhan, ta… mấy hôm nữa ta sẽ chuyển nhà lên trấn Lộc.”

 Đột nhiên A Ngưu mở miệng, ánh nhìn của mọi người lập tức đổ dồn về phía huynh ấy.

 “Mua được nhà rồi sao?” Ta hỏi.

 A Ngưu đã hơi ngà ngà say nên gương mặt đỏ bừng, mắt sáng lấp lánh nhìn ta.

 “Mua rồi, mua ở hẻm Gấm… cách nhà hai người ở hẻm Thanh Viễn một đoạn.”

 

Hổ Tử “hu hu” một tiếng thảm thiết, mắt của y rưng rưng rồi nhào tới ôm lấy A Ngưu: “A Ngưu ca! Huynh chuyển đi rồi, ta biết làm sao đây?”

 A Ngưu suýt bị y làm ngã, chiếc đèn lồng trong tay cũng lắc lư dữ dội.

 Thiết Trụ lặng lẽ bước ra gỡ Hổ Tử khỏi người A Ngưu.

 Tiểu Hoa mỉm cười nhìn ta rồi nói: “A Nhan, ngươi không biết đâu, A Ngưu háo hức chuyển nhà lắm đấy.”

 

“Cái tấm da hổ đó, ta bảo huynh ấy giữ lại thêm vài hôm đi để còn có thể trả giá với Lâm viên ngoại, thế mà tên ngốc A Ngưu này còn chẳng thèm trả giá mà bán luôn, mấy hôm sau thì đã nghe nói huynh ấy mua được nhà trên trấn rồi.”

 A Ngưu không phản bác, huynh ấy chỉ gãi đầu cười ngờ nghệch với ta.

 Ta cứ tưởng huynh ấy vui vì sắp chuyển đến nhà mới nên cũng vui lây.

 “A Ngưu, huynh chuyển đến cũng tốt, sau này chúng ta còn có thể chăm sóc lẫn nhau!”

 A Ngưu gật đầu thật mạnh, rồi sau đó hít sâu một hơi như thể muốn nói điều gì.

 

Nhưng huynh ấy còn chưa kịp mở miệng thì Bùi Thiệu đã lên tiếng, giọng của hắn pha chút áy náy: “Mọi người, không còn sớm nữa, ta và A Nhan phải về rồi.”

 Hắn chỉ tay về phía chiếc xe lừa đỗ cách đó không xa: “Chắc Chung thúc chờ lâu lắm rồi.”

 

Lời của Bùi Thiệu làm ta bừng tỉnh.

 Chiếc xe lừa của Chung thúc là do cha đặc biệt nhờ ông ấy đến đón chúng ta về, không thể để ông ấy chờ lâu được.

 “Tiểu Hoa, A Ngưu, Thiết Trụ, Hổ Tử, chúng ta đi trước nhé!”

 Ta vội chào tạm biệt các bằng hữu rồi ra hiệu cho Bùi Thiệu đi theo sau.

 

Khi đi đến gần xe lừa thì mới phát hiện Bùi Thiệu tụt lại phía sau, ta bèn quay đầu gọi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 “Bùi Thiệu!”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 Hắn đứng đó, bóng dáng bị màn đêm làm mờ đi, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn có pha chút ấm ức.

 “A Nhan, tỷ có thể đợi ta được không?”

 

Ta vẫy tay với hắn.

 “Vậy thì đệ mau đến đây đi.”

 

Bùi Thiệu gật đầu, hắn bước từng bước một đi nhanh đến, cuối cùng chạy bước nhỏ đến bên cạnh ta.

 Hắn đứng yên bên cạnh ta, bóng dáng che khuất cả ánh trăng rằm đang treo cao.

 Ta ngẩn người.

 Bùi Thiệu, hắn… đã cao hơn ta nhiều lắm.

 Sao ta chỉ đứng tới vai hắn thôi nhỉ?

 Hình như… hắn đã thật sự trưởng thành rồi.

 

10.

 

Tin tức Bùi Thiệu đỗ tú tài truyền đến khiến cả ta và cha đều sững sờ.

 Cha đỏ mắt, liên tục nói mấy tiếng “Tốt! Tốt lắm!”.

 Các thân hào nho sĩ ở trấn Lộc nghe tin cũng lũ lượt kéo đến chúc mừng, ngoài tiểu viện là xe ngựa đậu kín.

 Cha và Bùi Thiệu ra ngoài tiếp khách, còn ta ở lại trong viện.

 Mấy viên ngoại nói chuyện oang oang, cách một cánh cổng mà vẫn nghe rõ mồn một.

 Họ vây quanh cổng viện, mở miệng là tặng vàng bạc, đất đai, thậm chí có người còn hỏi Bùi Thiệu có muốn cưới thê tử không, nói nữ nhi nhà họ đang ở ngay trên xe ngựa, có thể xem mặt ngay.

 Những người không có nữ nhi thì quay sang nhắm vào ta, kéo cha ta hỏi tới tấp: “Xin hỏi lệnh ái đã có hôn phối chưa? Khuyển tử nhà ta bất tài, năm nay mười chín tuổi...”

 

Cuối cùng, dù là vàng bạc hay người đều bị từ chối khéo léo.

 Khi trở lại trong viện, trông sắc mặt của Bùi Thiệu không được tốt.

 Cha ta vẫn đắm chìm trong niềm vui Bùi Thiệu đỗ tú tài, đợi đến khi ông tỉnh táo lại thì trời đã tối muộn.

 Đang ăn cơm đột nhiên cha ta vỗ bàn đứng dậy.

 “Ta phải đi trấn Phục Linh một chuyến!”

 Ta giật mình suýt sặc, miếng đùi gà trong miệng rớt xuống bát.

 Cha nhìn Bùi Thiệu, ánh mắt đầy mãn nguyện rồi nói: “Ta muốn đến đó thắp một nén hương cho phụ mẫu của con, báo cho họ biết tin vui này.”

 

Sau khi Bùi lão gia qua đời trong ngục, t.h.i t.h.ể bị vứt vào hố chôn tập thể, cha ta không tìm được xác nên chỉ đành lấy vài bộ y phục của Bùi lão gia, dựng một bia mộ không chữ trên gò đất nhỏ, chôn chung với mộ của Bùi phu nhân.

Từ nhỏ ta đã biết rõ thân thế của Bùi Thiệu.

 

Loading...