Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nuôi Sói Trong Nhà - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:11:41
Lượt xem: 4,324

“A Nhan tỷ tỷ, đến giờ đi rồi.”

Có tiếng thúc giục vang lên ở sau lưng, mang theo sự lạnh lùng đặc trưng của thiếu niên.

“Đến ngay đây.”

 

Ta lần lượt chào tạm biệt từng người rồi bước lên xe ngựa đi về trấn Lộc.

 

3.

 

Năm thứ năm ở trấn Lộc.

 

Bùi Thiệu sắp tham gia kỳ thi Hương, mấy ngày nay hắn luôn ở thư phòng ôn bài.

Ta thì chịu trách nhiệm chăm lo ăn uống, sinh hoạt cho hắn.

 

Đến cha ta đi làm về, trên tay còn xách theo một túi thịt muối tẩm mật ong.

 Năm nay ông vừa được thăng chức làm quản sự ở tửu lâu, mỗi ngày đều có thể mang vài món từ tửu lâu về nhà.

“Con và A Thiệu mỗi đứa một nửa, cha đã ăn ở chỗ ông chủ rồi.”

Cha cười híp mắt nói.

 

Thật ra ta và Bùi Thiệu đã ăn tối xong rồi, nhưng cha luôn coi chúng ta như những tiểu hài tử, có gì ngon đều mang về để chúng ta thưởng thức.

 

Dạo gần đây, Bùi Thiệu thường đốt đèn học bài thâu đêm, món thịt muối tẩm mật ong này đúng là thích hợp làm bữa ăn khuya cho hắn.

 

Ta đẩy cửa thư phòng ra, Bùi Thiệu ngẩng đầu lên từ đống sách.

Cậu thiếu niên vừa bước vào tuổi trưởng thành, đường nét gương mặt dần sắc nét, bớt đi vẻ ngây ngô, ngày càng thêm tuấn tú.

Mái tóc dài đen như mực, buộc lỏng xõa trên vai.

Đôi mắt đen sáng dịu dàng, môi đỏ răng trắng.

 

Bùi Thiệu thật sự rất xuất chúng.

Dù ta đã nhìn quen rồi nhưng lúc này cũng không khỏi ngẩn người.

 

“A Nhan.” Hắn cười: “Hôm nay Sở thúc mang món ngon gì về thế?”

 

4.

 

Năm thứ hai sau khi chuyển đến trấn Lộc, Bùi Thiệu không gọi ta là “tỷ tỷ” nữa.

 

Chuyện bắt đầu từ một buổi trời mưa, hắn ra ngoài nhưng không mang ô, ta đặc biệt đến thư viện đón hắn nhưng lại bị các đồng học nhìn thấy, họ tò mò hỏi ta là ai.

 Ta mỉm cười thoải mái: “Ta là tỷ tỷ của Bùi Thiệu.”

 

Đồng học của hắn rất nhiệt tình, thi nhau tiến lên giới thiệu bản thân.

 

Có vài cái tên khá khó nhớ, ta thẳng thắn bảo có thể lần sau đến sẽ không nhớ rõ nữa.

Họ không giận mà còn cười nói với ta chỉ cần ta đến thêm vài lần nữa sẽ quen thôi.

 

Trên đường về nhà, Bùi Thiệu cứ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

 

Ban đầu, ta không để ý lắm, cho đến khi gần đến cửa nhà thì đột nhiên hắn dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn ta: “A Nhan, tỷ không phải tỷ tỷ của ta.”

 

Ta ngẩn người: “Đệ nói gì cơ?”

Hắn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại: “Tỷ không mang họ Bùi, ta cũng không mang họ Sở, chúng ta… không phải tỷ đệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Nói xong, hắn còn bổ sung thêm một câu: “Sau này đừng đến thư viện nữa, ta không muốn các đồng học hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.”

 

“Rào rào, rào rào…”

Những hạt mưa rơi trên ô giấy dầu, b.ắ.n tung tóe thành từng mảnh nhỏ.

Trái tim ta cũng vỡ thành từng mảnh.

 

Hu hu hu.

 Bùi Thiệu, hắn vừa đỗ tú tài đã không nhận ta là tỷ tỷ nữa rồi.

 

5.

 

Từ sau khi Bùi Thiệu nói không muốn ta làm tỷ tỷ của hắn nữa, bỗng dưng ta không biết phải đối xử với hắn như thế nào.

 

Mang theo bảy phần bối rối và ba phần hờn dỗi, ta bắt đầu tránh mặt hắn.

Bao gồm các cách như: buổi sáng đợi hắn đi thư viện xong thì mới rời phòng.

 

Buổi tối tranh thủ trước khi yn học về nhà là ta đã lên giường ngủ trước.

 

Ban đầu, Bùi Thiệu còn đến gõ cửa, lo lắng hỏi có phải ta bị bệnh hay không.

Ta mơ hồ ậm ờ trả lời vài tiếng.

Nhiều lần như thế thì hắn cũng không đến nữa.

 

Xem ra tình cảm tỷ đệ của chúng ta đến đây là chấm dứt rồi.

Ta cắn chăn, lặng lẽ khóc, khóc đến tận khi trời tờ mờ sáng mới thút thít ngủ thiếp đi.

Đến lúc mở mắt ra thì đã là giữa trưa hôm sau.

 

Cháo cha ta để lại trên bàn đã nguội ngắt, nhưng cũng không lạnh bằng tim ta.

 

Ta cầm bát cháo lên uống cạn, nỗi buồn lớn đến mức ngay cả món trứng vịt muối yêu thích nhất mà ta cũng chẳng buồn động đũa.

 

Chuyện này khiến buổi tối cha ta về nhà đã giật mình hoảng hốt.

 “Con bị bệnh rồi sao?”

 

Ta lắc đầu.

“A Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cha chỉ vào bếp lò lạnh tanh: “Thậm chí hôm nay con còn không nấu cơm tối, không phải bình thường con là người luôn lo A Thiệu đi học về có đói hay không sao? Bây giờ A Thiệu nói chuyện với con, con cũng không thèm đáp lại.”

 

Hừ!

 Ai thèm nấu cơm cho kẻ vong ân bội nghĩa kia chứ?

 Không nhận ta là tỷ tỷ thì cứ đói c.h.ế.t đi.

 

“A Thiệu gì chứ? Không quen biết, trong căn nhà này có người như vậy sao? Cha, cha thật biết nói đùa.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 Ta khoanh tay, dùng vai đẩy Bùi Thiệu đang đứng ngẩn người ở cửa bếp ra, ngẩng cao đầu hùng hổ bước ra ngoài.

 

Kết cục là nửa đêm Bùi Thiệu lẻn vào phòng ta xin lỗi.

 Hắn quỳ ngay cạnh giường ta, khóc lóc y như hồi còn bé, nói ta không cần hắn nữa.

 

Thật đúng là biết đổ thừa, rõ ràng hắn không cần ta trước.

 Nhưng hắn khóc trông đáng thương quá, nên ta cũng miễn cưỡng tha thứ mất rồi.

 

Loading...