Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NƯỚC SÔI ĐỂ NGUỘI - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-14 11:13:41
Lượt xem: 3,619

18

 

Tôi giận đến đỉnh điểm. 

 

Cầm điện thoại dí vào mặt Thịnh Cảnh, hét lên: "Chúng ta còn chưa ly hôn, anh đã dung túng cho cấp dưới sỉ nhục vợ mình như vậy sao?" 

 

Thịnh Cảnh cau mày: "Cô ấy có ý tốt thôi. Và công việc cô ấy nói thực ra cũng không tồi." 

 

"Với tình hình hiện tại của em, em có thể tìm được công việc tốt hơn sao?" 

 

Một cú đ.â.m đau đớn! 

 

Tôi giận run người, tát mạnh vào mặt Thịnh Cảnh. 

 

Mắt đỏ ngầu: "Thịnh Cảnh, anh đừng coi thường tôi, tôi nhất định sẽ tìm được công việc phù hợp." 

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thịnh Cảnh cũng đỏ mặt vì tức: "Âu Dương Sắt, sao em không nhận ra thực tế chứ." 

 

"Em dám đánh anh, em phải xin lỗi, nếu không sau này anh sẽ không đưa tiền sinh hoạt cho em." 

 

Anh ta dám dùng điều này để đe dọa tôi. 

 

Tôi tức giận, tát thêm một cái nữa. 

 

Tốt thôi. Mặt anh ta sưng lên. 

 

Mắt anh đỏ ngầu, giơ tay định đánh tôi. 

 

Tôi trừng mắt nhìn anh, vài giây sau, tay anh hạ xuống: "Anh không chấp với em." 

 

Tôi vào nhà tắm rửa mặt. 

 

Người phụ nữ trong gương, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nhăn nhó.

 

Nhìn xem, cô ta thật đáng ghê tởm. 

 

Cô ta như ngôi sao mờ nhạt, như bông hồng mục nát, như con thú điên cuồng. 

 

Nhưng rõ ràng lúc mới cưới, cô ta là một cô gái đôi mắt sáng ngời. 

 

Tôi che miệng, khóc không thành tiếng. 

 

Không biết khóc bao lâu, điện thoại trong túi reo lên. 

 

Số lạ. Khi nghe máy, là giọng nam trầm ấm: "Là cô Âu Dương Sắt phải không?"

 

"Tôi không mua nhà, không mua bảo hiểm, không làm thẻ..." 

 

"Tôi là Triều Ca, biên tập của cô. Tôi đã nhắn tin trên WeChat mà cô không trả lời." 

 

Anh ấy ngập ngừng, "Cô... gặp chuyện gì sao?" 

 

Có lẽ tôi cần một nơi để trút cảm xúc. 

 

Tôi nghẹn ngào kể với một người không quen biết lắm về hoàn cảnh của mình. 

 

"Cũng không phải chuyện lớn." 

 

Anh ấy cười, "Tôi có thể cung cấp cho cô một công việc." 

 

Công ty truyền thông văn hóa nơi Triều Ca làm việc, quản lý nhiều tài khoản video ngắn. 

 

Họ đang tuyển biên tập viết kịch bản ngắn làm việc tại văn phòng, thời gian làm việc không quá nghiêm ngặt, có thể mang việc về nhà làm. 

 

"Lương cơ bản bốn nghìn, ngoài kịch bản yêu cầu, cô còn có thể tự sáng tác kịch bản, nếu phù hợp, chúng tôi sẽ mua."

 

"Nếu kịch bản được quay và có doanh thu tốt, cô cũng có phần trăm." 

 

Lương bốn nghìn ở Thượng Hải rất thấp. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoc-soi-de-nguoi/chuong-10.html.]

Nhưng công việc này có cơ hội thăng tiến. 

 

Với tôi bây giờ, đây là một cơ hội sống còn, là lối thoát bất ngờ. 

 

Là cọng rơm duy nhất của người đuối nước, tôi nhất định phải nắm chặt. 

 

Tôi lau khô nước mắt, mở cửa nhà tắm. 

 

Thịnh Cảnh từ phòng làm việc ra, nắm lấy tay tôi: "Âu Dương Sắt, hôm nay em phải xin lỗi. Nếu không anh thật sự sẽ không đưa tiền sinh hoạt cho em!" 

 

Tôi nhìn anh cười: "Không sao, em đã tìm được việc rồi."

 

19

 

Anh ta sững sờ: "Em đùa gì vậy?" 

 

Sáng hôm sau, trên đường đưa Cửu Cửu đến trường, tôi nói với con về việc tôi đi làm. 

 

"Vậy mẹ sẽ bay lên phải không?"

 

 "Ừ, mẹ sẽ cố gắng hết sức." 

 

"Vậy mẹ, con cũng sẽ học giỏi, con có thể bay cùng mẹ." 

 

Tôi lo con sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng thực ra con hiểu chuyện hơn tôi tưởng. 

 

Nói là thời gian làm việc linh hoạt, nhưng thực tế nó đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn. 

 

Tôi phải nghiên cứu tâm lý người dùng video ngắn hiện nay, phải biết họ muốn xem gì.

 

Đôi khi một đoạn đối thoại một trăm chữ, phải chỉnh sửa hàng chục lần. 

 

Triều Ca là người tốt, nhưng yêu cầu công việc rất khắt khe. 

 

Kịch bản của tôi bị trả lại nhiều lần. 

 

Các đồng nghiệp trong bộ phận đều vừa tốt nghiệp, nhà có sẵn nhà và xe, mang theo ước mơ viết kịch bản. 

 

Tôi là một phụ nữ đã có con, trông hoàn toàn lạc lõng giữa họ. 

 

Mỗi ngày tôi đều cảm thấy như đang chiến đấu. 

 

Thậm chí khi Cửu Cửu ốm phải truyền nước ở bệnh viện, tôi cũng mang máy tính theo bên cạnh để sửa kịch bản. 

 

Thịnh Cảnh luôn đả kích và cản trở tôi. 

 

"Em đúng là cầm tiền bột mì mà lo chuyện bột ngọt." 

 

"Em có thể đừng chơi điện thoại nữa không, bài tập của con em không quản à?" 

 

"Đã giờ này rồi, cơm còn chưa nấu, em cả ngày làm gì vậy?" 

 

"Một công việc bốn nghìn, mỗi ngày còn tốn thời gian đi lại, còn phải cho Cửu Cửu đi học thêm, kiếm không bằng chi, em thấy có ý nghĩa không?" 

 

Tất nhiên là có. 

 

Ý nghĩa là một ngày nào đó, tôi không phải bị anh chỉ vào mặt nói: em không xin lỗi, tôi sẽ không đưa tiền sinh hoạt cho em. 

 

Ý nghĩa là, một ngày nào đó, tôi có thể vươn lên cao hơn, cùng con sống tốt.

 

 Nhưng anh ta không hiểu. Không, đúng hơn là anh ta không tin tôi có thể làm được. 

 

Cửu Cửu cũng hiểu chuyện hơn trước: "Mẹ ơi, học một kèm một đắt lắm, con sẽ học tốt." 

 

Đôi khi Thịnh Cảnh cũng giúp con học. Nhưng không đến hai mươi phút, anh ta sẽ làm con khóc. 

 

Có lần anh ta tức giận: "Tại sao bố lại có đứa con ngốc như con?" 

 

Cửu Cửu khóc nức nở: "Bố ơi, mẹ chưa bao giờ nói con ngốc." 

 

 

Loading...