Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỬA KIẾP LÊNH ĐÊNH - 9

Cập nhật lúc: 2025-02-05 18:09:38
Lượt xem: 68

14

 

Năm mới nhanh chóng trôi qua, mọi người lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Cửa hàng hương liệu có doanh thu vượt xa mong đợi của bà lão, vì thế bà lại mở thêm một cửa hàng mới ở phía thành Đông.

Một mình ta quản lý hai cửa hàng, còn phải chế tạo hương liệu, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, bất tri bất giác vậy à đã trôi qua bao nhiêu tháng.

Khi tin tức từ kinh thành truyền đến, ta đang cắm tay tính toán trên bàn.

“Mọi người đều nói hoàng đế bị điên, nếu không sao có thể làm ra những chuyện vô nhân đạo như vậy?”

Không có gì là không lọt ra ngoài, từ đầu năm, tin tức hoàng đế bị điên đã dần dần lan truyền khắp kinh thành, ai ai cũng biết hoàng đế đã điên rồi.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến vô nhân đạo?

“Đáng thương cho thê tử vừa mới cưới Thẩm Vương gia, cứ như vậy bị ép vào cung, không biết sẽ bị kẻ điên ấy hành hạ đến thế nào.”

Ta xoa lỗ tai, sợ mình nghe lầm.

Tạ Uyên làm ra chuyện này, thật là điên rồi.

Nhưng có liên quan gì đến ta?

Ta đã không còn là Tạ Dục nữa rồi.

 

15

 

Tháng sáu, phương Nam xảy ra lũ lụt.

Bầu trời như bị ai đó đ.â.m thủng một lỗ, không gì ngăn được dòng chảy.

Mưa to như một tấm vải lớn, phủ kín cả thế gian bởi bức màn trắng xoá.

Cửa hàng hương liệu vì mưa lớn mà không mở cửa suốt nửa tháng, ta đứng trước cửa nhìn cơn mưa không dứt, trong lòng lo lắng bất an.

Mưa to sắp đến, gió cuồn cuộn.

Những cây đậu trong vườn sau nhà chắc không sống nổi rồi, sáng ra ta quên đóng cửa sổ, không biết mưa có vào được không, bà lão còn gọi ta tối đến nhà ăn cơm nữa...

Đợi vài tiếng, mưa dần nhỏ lại.

Ta đóng cửa hàng, mở chiếc ô dầu đi về nhà bà lão.

Trên phố dần có người qua lại, nhà bà lão nằm ở góc khuất, khi ta đến trước cửa, trên đường phố đã còn một bóng người.

Cảnh vật yên tĩnh đến mức khiến lòng người bất an.

Ta gõ cửa lớn, nghe trong nhà vọng ra tiếng nói quen thuộc: “Đến đây!”

Tiếng bước chân của bà lão ngày càng gần.

Một bàn tay to bất ngờ vươn ra từ phía sau, nhanh chóng bịt miệng ta, sau đó bốn năm người đàn ông cao lớn từ trong góc lao ra, trói tay chân ta lại.

Khi ta còn đang thở dốc, đã bị bọn chúng vác lên vai, người phía dưới bước những bước dài, chỉ trong vài ba bước đã ra khỏi con phố.

Ta vùng vẫy điên cuồng, cố gắng kêu cứu, nhưng tấm vải trong miệng ngăn mọi âm thanh.

Xa xa, bà lão mở ra cánh cửa, nghi hoặc:

“Người đâu?”

“Chắc lại là mấy đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai gây trò.”

“Ôi, sao Ngọc Nhi còn chưa đến, không phải mưa lớn quá nên bị kẹt ở cửa hàng đấy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Ta làm món măng tươi sốt chay mà nàng thích ăn, nếu không tới thì lão đầu ăn hết mất...”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ mắt ta, trong lòng thầm gọi một tiếng: Bà lão.

Nhưng bà không nghe thấy, quay người đóng cửa lại.

Ta bị nhốt vào một chiếc xe ngựa, cửa sổ bị che kín, không nhìn thấy bên ngoài là nơi nào, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ nghe thấy khẩu âm từ những cuộc trò chuyện của người dân phương Nam dần chuyển thành khẩu âm của người phương Bắc.

Khi ta rời khỏi chiếc xe ngựa thì đã đứng trước Tử Cấm Thành.

Cánh cổng nguy nga mà ta đã trốn chạy cả nửa đời người, giờ đây lại sừng sững trước mặt, nhìn xuống ta.

Những nam nhân móc lệnh bài từ trong lòng ngực, dẫn ta vào thẳng điện Kim Loan.

Từ xa, ta thấy một bóng dáng quen thuộc, thân hình thẳng tắp quỳ ở ngoài điện Kim Loan.

Mấy tiểu thái giám quỳ rạp trên mặt đất, dùng chổi lau nhà chà đi chà lại vẫn không thể lau sạch mùi m.á.u vẫn mơ hồ ẩn trong không khí.

Trái tim bỗng bốc thổn thức..

Mấy gã nam nhân đẩy ta về phía trước, “Đứng ở đây chờ.”

Ta loạng choạng đứng bên cạnh Thẩm Quân An, cúi đầu nhìn thấy trên đầu hắn nhễ nhại mồ hôi, hai má gầy guộc, môi tái nhợt, nhợt nhạt như một tờ giấy trắng.

Sau khi chia ly, có vẻ như hắn sống không mấy tốt, cả người tiều tụy hơn rất nhiều.

Ta không nhịn được bật cười.

Thẩm Quân An động đậy, quay đầu nhìn lên.

Ánh mắt hắn chuyển động, trong khoảnh khắc bỗng sáng lên.

“Là ngươi...”

16.

 

Ta mỉm cười nhẹ: “Vương gia vẫn khoẻ chứ?”

Hắn vội cúi đầu, cẩn thận vuốt lại mấy lọn tóc lòa xòa bên thái dương, dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt, cố làm mình trông không quá nhếch nhác.

Bận rộn một hồi lâu, hắn mới quay lại, giơ tay ra định nắm tay ta, nhưng bị ta né tránh.

Bàn tay của Thẩm Quân An khựng lại giữa không trung, đầu ngón tay siết chặt thành nắm đ.ấ.m rồi từ từ hạ xuống.

Hắn mím môi, suy nghĩ thật lâu rồi dè dặt mở miệng:

“Ngươi... đã đi đâu? Ta đến nhà ngươi, nhưng không tìm được ngươi.”

“Liên quan gì đến Vương gia?”

Lời của ta làm hắn đau nhói, nét mặt lộ rõ vẻ bi thương, trong mắt ánh lên một tia đỏ ửng:

“Ngươi đừng như vậy. Sau khi ngươi đi, ta luôn rất hối hận, tìm kiếm ngươi khắp nơi. Ta đến ngôi làng ngươi từng sống, nhưng phát hiện ngươi căn bản chưa từng quay về.”

“Đất trời rộng lớn, ta lại không tìm thấy chút tin tức nào của ngươi. Ngươi làm sao nhẫn tâm bỏ đi như thế?”

Nhưng trước đây, chẳng phải chính hắn đã bảo ta rời đi sao?

Một mình ta từ quan đạo xuôi về phía Nam, đi suốt một tháng ba mươi ngày, nhưng tựa như đã bước qua cả nửa đời người.

Những cảm xúc yêu đương bao năm qua dần dần tan biến dưới bước chân ta.

Lần đầu tiên gặp bà lão, bà nghe ta nói đã mất chồng, liền tặng ta hai con cá.

Khi nấu canh, ta vừa nấu vừa khóc, nước mắt không cách nào ngừng lại, cứ thế tuôn ra ào ạt.

Ta hiểu rõ trong lòng mình, ta không khóc vì Thẩm Quân An, mà là vì Triệu Ngọc – người đã dành trọn năm năm nhưng lại không nhận được một tấm chân tình.

Ta đang khóc thương cho chính bản thân mình.

 

Loading...