Nữ Hôn - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-01 15:11:34
Lượt xem: 1,417
Trong vòng bạn bè, ảnh của con bé ngày càng nhiều, lượt thích lại ngày càng ít.
Nghĩ vậy, bạn bè cũ còn liên lạc với tôi đã chẳng còn mấy ai.
Người bạn thuê nhà đó, cô ấy đang làm gì nhỉ? Tin nhắn cuối cùng, là cô ấy trả tôi năm nghìn tệ.
Tôi bấm vào ảnh đại diện của cô ấy, hóa ra là mua nhà đang sửa sang, căn hộ thương mại 29 mét vuông, còn chưa bằng phòng trẻ em của Minh Tâm.
Nhưng tại sao tôi lại ghen tị với cô ấy?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trên tường nhà mới của cô ấy có dán một bức tranh treo tường, trên đó có dòng chữ:
Life is dear, love is dearer. Both can be given up for freedom.
Nghĩa là gì nhỉ? Bỏ tiếng Anh nhiều năm như vậy, tôi đã quên hết rồi.
Người bạn bị lừa đảo qua điện thoại đó, cô ấy đang làm gì nhỉ? Mỗi tháng cô ấy trả tôi 1500, còn thiếu tháng cuối cùng là trả hết.
Tôi bấm vào ảnh đại diện của cô ấy, chữ ký cá nhân là, trước tiên tôi phải kiếm được một trăm triệu. Một trăm triệu, Phó Khải Thừa đã kiếm được từ lâu rồi.
Nhưng tại sao tôi lại ghen tị với cô ấy?
Quyển tài liệu ôn thi thạc sỹ mà cô ấy đăng trong vòng bạn bè, tôi cũng đã từng xem, nhưng giấy báo trúng tuyển mà cô ấy khoe, tôi lại không có được.
Người bạn mở quán bánh chẻo đó, cô ấy đang làm gì nhỉ? Tiền cô ấy đã trả hết từ lâu, nói là bận rộn, không có thời gian trò chuyện nhiều.
Bây giờ các cửa hàng kinh doanh đã hoạt động trở lại, có lúc cô ấy bận đến mức phải dậy từ bốn giờ sáng, lúc đó tôi vẫn còn đang say giấc nồng.
Nhưng tại sao tôi lại ghen tị với cô ấy?
Cô ấy đã đăng quảng cáo thu hút khách, lời quảng cáo có chút táo bạo: "Ăn bánh bao của đàn ông, một cái tám hào, ăn bánh bao của chị, giữ chặt tiền trong tay."
Bỗng chốc, tôi nhận ra mình chính là hình ảnh đối lập đáng thương trong lời nói của cô ấy, người "ăn bánh bao của đàn ông."
Ảnh đại diện và ảnh bìa của tôi trước đây là hình tôi mặc áo tốt nghiệp cầm bó hoa tươi, giờ đã thay bằng ảnh đầy tháng của Minh Tâm. Những người bấm "like" cho tôi, ngón tay cái của họ đang hướng về chồng tôi, con gái tôi, họ công nhận giá trị của tôi với vai trò là vợ và mẹ.
Còn tôi thì sao? Tôi không khỏi tự hỏi mình: "Rốt cuộc, tôi là ai?"
Tuyệt vọng như dây leo, bò khắp cơ thể tôi, tôi tự nhủ mình phải chạy trốn, nhưng trong đầu lại vang lên những tiếng gào thét.
Mày! Rốt cuộc! Còn có cái gì! Không biết đủ sao!
Âm thanh ấy làm đầu tôi như muốn nổ tung. Tiếng hoạt hình từ tay Minh Tâm và tiếng cười của con bé cũng hoà vào, khiến mọi thứ càng thêm hỗn loạn.
Không biết tôi vô tình chạm vào cái gì, bỗng nhiên hoạt hình ngừng lại, và tiếng cười của Minh Tâm cũng im bặt.
Giọng nói quen thuộc phát ra từ chiếc iPad, là Phó Khải Thừa: "Cô ta sẽ không đi đâu, cái váy đó anh cố tình mua cỡ M, quả nhiên cô ta mặc không vừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-hon/chuong-11.html.]
"Em yêu, em không thấy lúc cô ta mặc không vào mà cũng không cởi ra được trông thế nào đâu.
"Mặt đỏ bừng, vai u thịt bắp, giống như nửa con lợn treo dưới đèn ở chợ."
Giọng nói này tôi quá quen thuộc, giọng điệu cay nghiệt và ác độc, nhưng tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Cái lạnh thấu xương từ lòng bàn chân dâng lên, đông cứng cả đầu ngón tay.
Tôi máy móc quay đầu lại, Minh Tâm chẳng hiểu gì, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.
"Mẹ! Phim hoạt hình! Hết rồi! Mẹ! Minh Tâm! Xem phim hoạt hình!"
Tôi mất hồn, vẫn còn một tia may mắn, cầm lấy chiếc iPad.
Sau khi Phó Khải Thừa đổi máy mới, anh ta đã đi dự tiệc, vì vậy quên thoát WeChat.
Nhờ vậy, tôi mới phát hiện ra, anh ta ngoại tình.
Tôi từng nói anh ta là kẻ lừa dối vụng về, là diễn viên tồi, thật sai lầm.
Lịch sử trò chuyện kéo dài ba năm, anh ta phơi bày mọi thứ về tôi cho người kia.
Tính khí của tôi, vóc dáng của tôi, mái tóc thưa thớt của tôi, tiếng khóc kích động của tôi...
Những đêm tăng ca vì khởi nghiệp, hóa ra là đang quấn quýt xác thịt.
Những cuộc điện thoại bị "công ty" thúc giục, thực ra là người khác.
Những đêm khuya ôm máy tính, trốn trong phòng khách "làm việc", hóa ra Phó Khải Thừa đang cùng một người phụ nữ khác, lấy việc sỉ nhục tôi làm trò tiêu khiển.
Hóa ra tất cả những đau khổ của tôi, anh ta đều nhìn thấy.
Những đau khổ này, là hương thơm kích thích họ tán tỉnh nhau.
Anh ta nói: "Ban đầu anh theo đuổi cô ta, là vì nghe giáo sư nói cô ta thông minh, nghĩ rằng cô ta sẽ có tương lai tốt đẹp, hơn nữa cô ta lại là con một, sau này có thể giúp đỡ anh.
"Ai ngờ năm đầu cô ta thi trượt thạc sỹ.
"Anh thực sự muốn làm việc cùng cô ta, nhưng anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, năm đầu cô ta thất bại, anh đã dứt khoát từ bỏ."
Người phụ nữ hỏi anh ta: "Ơ, không phải anh đã để cô ta thi thêm một năm nữa sao?"
Phó Khải Thừa cười: "Phụ nữ các em không phải đều thích đàn ông tốt sao? Hơn nữa, lúc đó anh nhất thời nổi hứng, chỉ muốn biết...
"Cảm giác thuần hóa hoàn toàn một người phụ nữ rốt cuộc là như thế nào.
"Chắc chắn sướng muốn chết!"