Nữ Giám Đốc Lái Porsche - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-18 17:31:41
Lượt xem: 5,150
04
Đối phương đã đi về phía tôi nên tôi vô thức lùi lại một bước, vội vàng chạm vào chìa khóa xe.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hoảng hồn, chìa khóa xe rơi xuống đất.
Đúng lúc tôi đang định cúi xuống nhặt nó lên thì một bàn tay xương xẩu đột nhiên xuất hiện và nhặt chiếc chìa khóa lên trước.
Một bàn tay đặt lên vai tôi:
"Tôi đã bảo em đợi tôi mà, sao lại xuống trước?"
Tôi ngước lên và thấy một khuôn mặt xa lạ mà tôi không hề quen biết.
Người còn lại trông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc áo phông quần jean đơn giản.
Nhưng trên cổ tay lại đang đeo một chiếc Vacheron Constantin phiên bản giới hạn, loại mà dù có tiền tôi cũng không thể mua được.
Ngoài ra, cũng không còn trang sức gì khác.
Tên lưu manh ở một bên chửi bới rồi rút lui.
Người đàn ông mở cửa xe tôi một cách quen thuộc:
"Lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm."
Nói xong, anh ngồi vào ghế lái, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn trước khi khởi động xe.
Mãi cho đến khi xe đi vào con đường sáng đèn, người bên kia mới lên tiếng:
"Ban nãy là chuyện khẩn cấp nên tôi đã tự tiện làm chủ. Xin lỗi đã mạo muội nhé, tôi không có ý gì cả."
"Đừng lo lắng, tôi không phải là người xấu."
“Tôi sẽ đưa em về nhà nhé?”
Tôi gượng cười:
"Tôi biết, đồng hồ của anh đắt hơn xe của tôi."
"Vừa rồi cảm ơn rất nhiều."
Dưới sự chỉ huy của tôi, người đàn ông quay xe vào đường vành đai, trầm ngâm ngừng nói, để tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Về đến nhà sớm.
Tôi hơi xấu hổ nói:
"Anh định về nhà bằng cách nào? Để tôi bắt taxi cho anh nhé?"
Người đàn ông mỉm cười:
"Không, trợ lý tới đón tôi."
"Chiếc xe bám theo chúng ta đó."
Tôi ngước lên và thấy một chiếc Bentley màu đen đậu ngay cạnh anh ấy.
Một người trông có vẻ trợ lý đưa cho anh một chiếc túi:
"Thiệu tiên sinh, đây là thứ anh yêu cầu.’’
Người đàn ông cầm lấy đưa cho tôi:
"Đầu gối của em bị gãy rồi, tôi mua thuốc và băng gạc cho em."
"Nhưng nếu nghiêm trọng thì tốt nhất nên đến bệnh viện."
Lúc đó tôi mới nhận ra mình đã bị gãy đầu gối khi ngã và đau âm ỉ.
Người đàn ông quay người mở cửa xe:
"Mau về đi, con gái buổi tối nên cẩn thận hơn."
"Hoặc em có thể nhờ bạn trai đón và thả em đi."
Tôi không khỏi nở một nụ cười cực kỳ xấu xí:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-giam-doc-lai-porsche/chuong-3.html.]
"Bạn trai tôi rất bận."
Nhìn người đàn ông lên xe, tôi vội cảm ơn lần nữa:
"Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.’’
Người đàn ông ngước lên nhìn tôi mỉm cười ranh mãnh:
"Không có gì, cô Trang.’’
Nói xong, xe vội vàng phóng đi.
Tôi sững sờ.
Làm sao anh biết tôi họ Trang?
05
Theo kinh nghiệm của tôi, sau khi tôi và Thịnh Kinh cãi nhau, chúng tôi thường xảy ra chiến tranh lạnh trong vài ngày.
Khi tôi không thể chịu đựng được nữa và chủ động tìm kiếm sự hòa bình, anh ấy sẽ hỏi ba lần với giọng lạnh lùng:
“Em đã biết sai rồi chứ?’’
"Đã hiểu rõ lỗi của mình chưa?’’
“Lần sau em có tái phạm nữa không?”
Nhưng không hiểu sao, lần này cãi nhau, tôi không thỉnh thoảng gãi đầu và nhìn chằm chằm vào điện thoại như trước nữa.
Tôi không muốn chủ động liên lạc với anh ấy.
Nhưng không ngờ lần này người cầu xin tha thứ trước lại là Thịnh Kinh.
Nguyên nhân là do một video được lan truyền rộng rãi.
Lần này, trong chuyến đi tới Manhattan để họp, tôi đã đến cửa hàng âm nhạc Kolstein nổi tiếng.
Tôi muốn chọn cây đàn violin tốt nhất để tặng cho Thịnh Kinh.
Không ngờ khi đang đi lấy đàn piano thì tình cờ bắt gặp một blogger nổi tiếng trong nước đang ghé cửa hàng để phát sóng trực tiếp.
Cô ấy phỏng vấn tôi với vẻ rất thích thú:
"Cô gái trẻ, nếu cô mua một cây đàn piano đắt tiền như vậy thì kỹ năng chơi đàn của cô chắc chắn rất tốt!"
"Cô có thể chơi một bài hát cho chúng tôi nghe được không?"
Tôi mỉm cười bình thản nói:
"Tôi không giỏi về nhạc lý.’’
"Cây đàn piano này là tôi mua cho bạn trai.’’
"Anh ấy siêu tuyệt vời."
Sau khi video này được lan truyền, cư dân mạng đã bình luận tràn ngập màn hình:
[Tôi ghen tị với bạn trai của phú bà này quá đi, cô ấy sẵn sàng tiêu 340.000 đô la để tặng bạn trai cây đàn violin mà không chớp mắt.]
[Cô gái trẻ thật xinh đẹp! Lúc nhắc đến bạn trai mắt cô ấy sáng hẳn lên luôn kìa!]
[Cô em à, khi nào muốn đổi bạn trai thì nhắn anh nhé. Anh xin một vé xếp hàng trước.]
Kết hợp những điều này, Thịnh Kinh cuối cùng đã hiểu ra được sự thật.
Sau cuộc họp ở Manhattan, tôi đã chạy đua với thời gian để mua cho anh ấy một cây đàn violin.
Sau đó tôi bay về suốt ngày đêm, thậm chí không có thời gian để say máy bay và thay quần áo.
Tôi nóng lòng muốn gặp anh ta, nhưng thứ tôi nhận lại hóa ra chỉ là một trò hề.
Thịnh Kinh cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, anh ta gửi cho tôi một tin nhắn WeChat:
[Em có ở đó không? Tối nay chúng ta hãy cùng nhau ăn tối nhé.]
Nam thần xa cách thậm chí còn cầu xin hòa bình giọng điệu trịch thượng bố thí.
Nhưng tôi vẫn trả lời một cách vô vọng: [Được rồi.]