Nữ đế Lệnh Nghi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-03-10 15:04:50
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

21.

Lục Đạo Uy hoàn toàn khác với Đại hoàng tử, hắn luôn dành cho ta một sự tin tưởng tuyệt đối.

Ví dụ như lúc này, hắn đang ngồi trong Diêu Hoa cung, ăn đậu phộng của ta, thản nhiên nói với ta về việc Lưu Vinh Vũ nhờ hắn tính toán số mệnh của Lưu phi.

"Đại nhân, ngài lo lắng quá rồi, với tờ giấy vàng mà ngài đưa cho ta lúc trước, hoàng đế chắc chắn sẽ không phong con gái nhà họ Lưu làm hoàng hậu đâu."

Lục Đạo Uy đột nhiên vui vẻ: "Ồ? Thì ra đây là bí mật giữa chúng ta sao?"

Trong sáu tháng qua, tháng nào Lục Đạo Uy cũng đến Diêu Hoa cung để lấy thuốc giải.

Sau khi tìm hiểu về hắn, ta phát hiện ra rằng hắn thực sự thích diễn xuất. Vẻ ngoài khó hiểu và siêu nhiên lúc đầu thực ra chỉ là giả vờ tạo nên.

Hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi có tài diễn xuất nhưng lại không có nhiều sự xảo quyệt.

Và hắn cũng là một kẻ lắm chuyện.

Thế là ta tức giận đuổi hắn đi: "Uống thuốc rồi nhanh chóng rời đi. Bổn cung còn phải đi pha thuốc an thần cho phụ hoàng."

Lục Đạo Uy tức giận liếc nhìn ta, duỗi cánh tay dài ra, lấy thêm một món đồ từ trong rương: "Cái này đẹp quá, công chúa, tặng cho ta nhé."

Ta liếc mắt nhìn, hình như là vật mà Lương quý nhân cho ta vào ngày Thất Tịch, ta nhịn không được bật cười: "Không ngờ Lục đại nhân lại thích đồ chơi của mấy cô nương."

Hắn lật nó lại trong tay và lẩm bẩm, "Người không hiểu đâu."

Ta vẫy tay với hắn: "Lấy đi, ta đi Càn Thanh cung."

Hiện tại, ngày nào phụ hoàng cũng dùng canh an thần của ta, không thể sống thiếu nó một ngày nào.

Nhưng hôm nay, Lưu phi đã chặn ta ở cửa và hỏi: "Công chúa, người đã nhờ thái y xem thử đơn thuốc này chưa?"

Ta cúi đầu nói: "Chỉ là một món canh thôi."

Lưu phi sai người lấy chén canh trong tay ta: "Vương thái y ở trong đó, đưa cho ngài ấy xem thử."

Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lưu phi, trong mắt có chút nghi hoặc: "Tại sao Lưu phi lại hoài nghi bổn cung? Bản thân bổn cung mỗi ngày đều uống canh này, tinh thần thoải mái, ngủ lại rất ngon. Nếu Lưu phi không tin, người có thể tự mình nếm thử."

Quần áo mùa đông phồng lên, Lưu phi một tay được thị nữ đỡ, một tay đặt lên cái bụng chưa nhô lên của mình, giọng điệu tự tin kiêu ngạo: "Công chúa xem này, đứa trẻ này thật sự rất ngoan, nhưng vì con của mình, ta không thể ăn bất cứ thứ gì không rõ ràng."

Ta cụp mắt: "Nương nương, người lo lắng quá rồi. Phụ hoàng sẽ luôn che chở cho con của mình, làm sao người có chuyện gì được."

Một tiếng ho dữ dội vang lên trong phòng. Sau khi ho xong, giọng nói của phụ hoàng yếu ớt vang lên: "An Bình có ở đây không?"

Ta vén rèm bước vào, thấy thái giám đang bưng cho phụ hoàng một bát canh an thần.

Bên cạnh Vương thái y còn có một bát cơm nhỏ.

Ta giả vờ như không biết, cụp mắt xuống và kính cẩn gọi “Phụ hoàng”.

Canh này có thể xoa dịu cơn đau và ổn định tinh thần, hoàn toàn không có độc. 

Nhưng khi nó hòa lẫn với mùi hương hoa trong bức tranh dung của mẫu phi, sẽ gây nghiện, tâm trí của người đó sẽ dần trở nên mơ hồ, rối bời, cho đến khi thần trí điên loạn mới thôi.

Phụ hoàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ho nhẹ: "Con hãy giúp phụ hoàng thu dọn bàn cờ ở đằng kia."

Ta trả lời "vâng" rồi hỏi một cách hờ hững: "Hôm nay thái sư có đến đây không?"

Phụ hoàng nói: "A Lưu, hôm nay có đến để xin từ quan. Từ nay trở đi, trẫm không còn bạn chơi cờ nữa."

"Sao có thể như vậy được? Chỉ cần phụ hoàng muốn, tất cả mọi người trong hậu cung đều phải học chơi cờ."

Ta thản nhiên nịnh ông rồi đi đến bàn cờ.

Nhưng khi mắt ta nhìn vào những quân cờ đen sẫm, lòng ta chợt rung động.

Quân cờ này có độc!

Đây cũng là một loại độc lạ mà người dân Trung Nguyên hiếm khi nhìn thấy. Thuốc này được làm từ thân rễ của cây cam thảo, không màu, không mùi.

Nhưng nếu con người tiếp xúc với nó thường xuyên, họ sẽ dần c.h.ế.t vì suy tim.

Phụ hoàng thở dài: "Chơi cờ phải tìm được đối thủ xứng tầm mới thú vị. A Lưu hiểu trẫm nhất, bộ cờ này trẫm rất vừa ý.”

"Nghĩ lại thì, hình như là vào ngày sinh thần của con, ông ấy đã tặng trẫm thứ này."

Một tia sét đánh ngang tim ta, ta đột nhiên hiểu ra vì sao hôm đó Lưu Vinh Vũ lại tặng ta một chậu cây hoa cam thảo, và tại sao ông ấy lại nói: "Tiểu Lưu Nhi, chúc con khỏe mạnh và hạnh phúc suốt đời".

Đó không chỉ là lời hứa của ông với mẫu phi, mà còn là lời tạm biệt khi ông bước vào con đường trả thù và kiên quyết đối mặt với cái c.h.ế.t.

Mẫu phi từng nói rằng loài hoa bà thích nhất là hoa cam thảo, còn được gọi là hoa loa kèn đỏ.

22.

Ta không biết Lưu Vinh Vũ đã dùng cách gì để thuyết phục phụ hoàng đồng ý cho ông từ quan.

Hoặc có thể là do hoàng đế từ lâu cũng  đã có ý muốn giảm bớt quyền lực của Lưu gia, Lưu Vinh Vũ tự nguyện từ chức cũng chính là điều ông ta mong muốn.

Lưu Vinh Vũ đến Diêu Hoa cung từ biệt ta: "Tam công chúa, thần chỉ có thể hộ tống người đến đây thôi, chặng đường còn lại phải trông cậy vào người."

Nhìn mái tóc bạc sớm của ông vì làm việc quá sức, ta thành kính hành lễ:

"Lưu sư phụ đã chăm sóc ta nhiều năm. Ân tình này ta sẽ luôn ghi nhớ."

Lưu Vinh Vũ mỉm cười nhẹ, nhìn lọ cây hoa cam thảo mà ông đưa cho ta.

Loài hoa này từ xưa đến nay vẫn luôn được ví như "Có hoa không lá, có lá không hoa". Bây giờ không phải là mùa hoa nở nên chỉ có lá xanh.

Một lúc sau, Lưu Vinh Vũ nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: "Ta sẽ đi Giang Nam trước, đưa quan tài của mẫu thân người về Nam Tân Cương."

Ta gật đầu, không phản đối: "Mẫu phi vẫn luôn nhớ quê hương, bây giờ có thể trở về, ta tin rằng mẫu phi sẽ rất vui."

Lưu Vinh Vũ dường như không ngờ ta sẽ ủng hộ ông, ông ấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút cảm kích: "Cảm ơn Tam công chúa đã thành toàn."

Ngày ông rời kinh thành, ta đứng trên đồi của chùa Thiên Trúc từ xa nhìn ông. 

Ta không tặng cho ông cành liễu trước khi ông rời đi, vì ta hy vọng trên hành trình của mình ông sẽ luôn bình an và hạnh phúc.

 

Vãn Thu im lặng nắm tay ta, ta quay đầu cười với nàng ấy: "Đoạn đường phía trước chỉ còn ta và ngươi."

Lục Đạo Uy nhét một nắm đậu phộng vào tay ta rồi nói: "Công chúa, người đang nói gì vậy? Ta không được coi là con người sao?"

Hắn đã xua tan nỗi buồn trong lòng ta, ta cũng làm theo hắn ném một quả đậu phộng vào miệng: "Ngài không phải là một nửa bất tử sao?”

“Nhưng hiện tại thì sao?” 

“Hiện tại là một con khỉ sống.”

Lục Đạo Uy nghẹn ngào, buồn bã nhìn đĩa tre đựng đầy đậu phộng trong tay, sau đó cười đến mức ngã lăn ra đất.

Ánh nắng hoàng hôn mùa đông chiếu vào khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của hắn, một nụ cười khiến ta ghen tị nhưng lại không dám có.

Phía xa, đoàn xe của Lưu Vinh Vũ đã hoàn toàn biến mất trong ánh hoàng hôn.

Ta và Lục Đạo Uy đứng cạnh nhau, lần đầu tiên hắn nghiêm túc thở dài: "Sao người không nói bí mật kia cho ngài ấy biết? Nếu người nói, có thể ngài ấy sẽ cố gắng tìm cách ở lại."

Ta mỉm cười nói: "Vì ta muốn ngày ấy sống."

23.

Sau khi Lưu Vinh Vũ rời đi, Lưu gia trong triều chỉ còn lại hai phe phái.

Giữa Đại hoàng tử và Lưu phi ngầm có mâu thuẫn, những người ủng hộ phía sau họ cũng đấu đá nhau ngày càng quyết liệt.

Nhưng phụ hoàng lại rất nhàn nhã, thậm chí còn rảnh rỗi sắp xếp lễ thành niên cho ta, nói rằng sẽ để ta chọn phò mã ngay tại chỗ, còn lệnh cho đài thiên văn tính ngày lành tháng tốt.

Khi Lục Đạo Uy đến gặp phụ hoàng, lấy ngày lành đã tính toán trình lên, cũng thông báo về cái c.h.ế.t của Trương Kiến Chính.

Trương Kiến Chính, người dự kiến sẽ ​​từ quan và trở về nhà sau hai tháng, không may rơi xuống ao và c.h.ế.t đuối.

Ánh mắt của hoàng đế đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Điều tra kỹ càng cho trẫm!"

Ông không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tức giận đến nỗi cơ n.g.ự.c phập phồng, hơi thở hổn hển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-de-lenh-nghi/chuong-5.html.]

Ta rót một bát canh an thần: "Phụ hoàng, xin người hãy bình tĩnh lại, long thể quan trọng."

Ông cầm lấy bát canh từ tay ta, nhưng ánh mắt lại hướng về Lục Đạo Uy đang nhìn chằm chằm vào ta: "A Lục, ngươi có muốn làm hiền tế của trẫm không?"

Lục Đạo Uy sửng sốt.

Ta nhắc phụ hoàng: "Phụ hoàng, người đã hứa cho con quyền tự chọn phu quân mà.”

Hoàng đế nắm chặt bát canh trong tay: "Trẫm đang hỏi A Lục."

Lục Đạo Uy cúi đầu nói: "Thần chỉ muốn an phận sống qua ngày, cảnh giới quá cao thần với không tới."

Hoàng đế thả lỏng, cúi đầu uống một ngụm canh: "Vậy ngươi có thể làm Khâm thiên giám mới của trẫm, bói một quẻ cho lão Chính."

Hoàng đế muốn biết đằng sau cái c.h.ế.t đột ngột của Trương Kiến Chính là tốt hay xấu.

Lục Đạo Uy ném ra “Phong Sơn Cổ” bằng ba đồng tiền.

Quẻ này có Gen ở trên và Xun ở dưới, có nghĩa có thể hồi sinh người yếu thành mạnh.

Lục Đạo Uy vẻ mặt nghiêm túc: "Bệ hạ, trong sự hỗn loạn này có cơ hội."

Đêm đó, hoàng đế tặng cho Lưu phi một chiếc như ý có hoa văn phượng hoàng: "Nếu nàng có thể sinh cho trẫm một hoàng tử, trẫm sẽ ban tặng cho nàng một chiếc mũ phượng hoàng."

Đại hoàng tử không thể ngồi yên được nữa, tự mình chạy đến Diêu Hoa cung ra lệnh: "Đêm dài lắm mộng, ngươi phải nhanh chóng hành động."

Ta rót cho hắn một tách trà: "Ta có một ý hay hơn."

Hắn rất cẩn thận không uống trà của ta: "Đừng viện cớ."

Ta giả vờ không nghe thấy, cúi đầu dùng nắp hớt bọt trà.

"Từ đầu mùa đông, sức khỏe của phụ hoàng vẫn chưa khá hơn. Hơn nữa Lưu phi đang mang thai, rất khó khăn, nhưng nàng ta vẫn kiên trì ở bên cạnh phụ hoàng mỗi ngày."

Ta dừng lại và nói một cách đầy ẩn ý: "Đại hoàng huynh, đoán xem tại sao?"

Đồng tử của hắn hơi co lại: "Ý ngươi là, phụ hoàng sắp..."

Ta lập tức ngắt lời hắn: "Ta chẳng nói gì cả."

Hắn không coi đó là lời xúc phạm: "Thế còn lời đề nghị mà ngươi định đưa ra lúc nãy thì sao?"

Ta cụp mắt, nhấp một ngụm trà: “Đài thiên văn vào ban đêm đã quan sát và tính toán thấy rằng gỗ và lửa kết hợp. Đã đến lúc lập nên một thái tử."

Đại hoàng tử hài lòng ra về.

Ta mỉm cười với thái giám đang đứng bên cạnh, hai tay buông thõng, rồi nói: "Cố gắng mang những thứ mà Thái sư  để lại cho Lưu phi nhé."

24.

Ba ngày sau, Lục Đạo Uy, được bổ nhiệm thành chính sứ của đài thiên văn, báo rằng sao Mộc và sao Hỏa hợp thành một.

Những người ủng hộ Đại hoàng tử đã dâng tấu yêu cầu lập thái tử.

Hoàng đế bất đắc dĩ: “Trẫm còn trẻ, sao phải lập thái tử sớm như vậy?”

Ngay sau đó, có người đào lại một vụ án cũ, nói rằng đại hoàng tử đã cấu kết với Trương Kiến Chính vu oan cho Nhị hoàng tử là sao tai họa rơi xuống Thái Uy. Mặc dù kế hoạch đã thất bại do cái c.h.ế.t đột ngột của Nhị hoàng tử, nhưng hắn ta vẫn là kẻ muốn g.i.ế.t hại chính huynh đệ ruột thịt của mình, tàn nhẫn và vô đạo đức, không xứng đáng với vị trí Thái tử.

Hoàng đế vô cùng tức giận lại hạ lệnh cấm túc Đại hoàng tử.

Khi nguyên nhân thực sự dẫn đến cái c.h.ế.t của Trương Kiến Chính được đưa đến Càn Thanh cung, tiếng gầm của phụ hoàng gần như làm gãy cả xà nhà.

Trương Kiến Chính có một đứa cháu trai duy nhất, đặc biệt cưng chiều. Tấn Tôn tính cách hống hách, không biết trời cao đất dày, lại đắc tội với Nhị hoàng tử người còn hống hách hơn mình, bị đ.á.n.h c.h.ế.t ngay trên phố.

Trương Kiến Chính tức giận nhưng không dám nói lời nào cho đến khi Đại hoàng tử đến gặp ông.

Sau khi Lưu Vinh Vũ rời đi một thời gian, Đại hoàng tử và Lưu phi đã xảy ra một trận chiến ác liệt, vì vậy ta đã lệnh cho người tiết lộ bí mật của Thái Uy tinh cho Lưu phi biết.

Lưu phi lập tức lần theo manh mối, phát hiện ra mối thù cũ giữa Trương Kiến Chính và Nhị hoàng tử, thậm chí còn mơ hồ biết được mối quan hệ giữa Đại hoàng tử và Trương Kiến Chính.

Trong cơn hoảng loạn, Đại hoàng tử đã g.i.ế.t Trương Kiến Chính để bịt miệng ông ta.

Và thứ Lưu Vinh Vũ để lại cho ta chính là chứng cứ về âm mưu giữa Đại hoàng tử và Trương Kiến Chính nhằm ám sát Nhị hoàng tử.

Sau tiếng gầm của phụ hoàng, ông càng uống canh an thần nhiều hơn, trước đây là ba bát một ngày, giờ đã tăng lên bảy hoặc tám bát một ngày.

Cách ông gọi mọi người đôi khi đều bị nhầm lẫn. 

Có lúc là nhầm lẫn giữa các phi tần, có lúc nhầm Lục Đạo Uy với Trương Kiến Chính.

Rõ ràng là những người này trông không giống nhau chút nào.

Nhưng với ta, ông luôn gọi là “A Châu”.

Mặc dù rất tức giận, nhưng phụ hoàng chỉ đánh Đại hoàng tử hai mươi gậy.

Ta biết rằng ông đang đợi Lưu phi sinh ra đứa con trong bụng. Nếu là một công chúa thì chuyện này sẽ dễ dàng được giải quyết.

Lư Đạo Uy ném một hạt đậu phộng vào miệng và nói: "Hoàng đế đã đưa cho ta ngày tháng năm sinh của Lưu phi, bảo ta tính xem vận may của đứa con trong bụng nàng ta thế nào.”

Nhưng lời nói của hắn hôm nay có chút không rõ ràng. Ta nhìn chằm chằm vào hình dáng miệng của hắn và đoán, cuối cùng ta đã hiểu ý của hắn.

Ta nói "ừm" và nhìn ra cửa sổ.

Tiếng sấm mùa xuân mơ hồ vang lên, tiếng côn trùng thức giấc đang đến gần.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Đã đến lúc con rắn độc phải chui ra khỏi hang.

Nếu không thì bí mật trong lòng Lưu phi sẽ không còn được che giấu nữa.

25.

Vào ngày phụ hoàng làm lễ thành niên cho ta, Đại hoàng tử được tạm thả ra để tham dự yến tiệc.

Những ngọn nến đỏ trong phòng nhấp nháy, chiếu sáng khuôn mặt của Đại hoàng tử, khiến khuôn mặt trở nên nửa sáng nửa tối.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng, rồi nhìn về phía Lưu phi kiêu ngạo, ánh mắt có chút u ám không rõ.

Lời nói của hoàng đế ngày càng không rõ ràng, nên Lưu phi không còn cách nào khác ngoài việc áp tai vào miệng hoàng đế, cố gắng lắng nghe, rồi lớn tiếng truyền đạt lại: "Bệ hạ nói, những người có mặt ở đây hôm nay đều là nhân tài của Đại Lương, nếu công chúa An Bình chọn được ai, ngài sẽ lập tức lập làm phò mã."

Giữa tiếng reo hò và vỗ tay, Lục Đạo Uy giữa đám đông càng nổi bật.

Lưu phi che miệng cười khẽ: "Hôm nay, Lục đại nhân không có tên trong danh sách lựa chọn phò mã của bệ hạ."

Lục Đạo Uy không trả lời mà cúi đầu chào hoàng đế: "Bệ hạ, thần được lệnh tính toán số mệnh của Lưu phi nương nương, nhưng không thể tính ra được. Hôm nay, thần nhìn thấy dung nhan của Lưu phi nương nương, cuối cùng đã hiểu ra. Chẳng trách nương nương không có con. Làm sao có hoàng tử?"

Tiếng cười và tiếng ồn đột nhiên biến mất, cả cung điện chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc. Chỉ còn lại ánh nến lập lòe, soi sáng những nét mặt khác nhau của mọi người.

Đại hoàng tử phá vỡ sự im lặng: "Có ý gì vậy?"

Lục Đạo Uy bình tĩnh nói, như thể đang nói chuyện thời tiết: "Thật là tai họa."

Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, toàn bộ cung điện đều náo loạn.

Lưu phi đập bàn, tức giận quát: "Đừng nói nhảm!"

Ánh mắt của hoàng đế lạnh lẽo, miệng mắng nhiếc, nhưng tiếng Đại hoàng tử rút kiếm đã át đi lời mắng đó:

"Phụ hoàng, nhi thần sẽ giúp người dọn dẹp tai hoạ!"

Thị vệ bối rối vì không nghe được chỉ thị rõ ràng của hoàng đế nên chỉ có thể rút kiếm bảo vệ ông.

Thấy vậy, Đại hoàng tử liền cầm kiếm nhanh chân phóng thẳng về phía Lưu phi.

Lưu phi hoảng sợ cố gắng hết sức trốn sau lưng phụ hoàng.

Hoàng đế vô cùng tức giận, miệng lẩm bẩm, nói năng lộn xộn, ném ly rượu trong tay về phía Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử né sang một bên.

Một tiếng “bùm”, ly rượu rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ bay khắp nơi.

Cánh cửa cung điện bị đập mạnh mở ra.

"Bệ hạ… thần Lưu Vinh Vũ cứu giá chậm trễ—"

Loading...