Niên Niên - C11
Cập nhật lúc: 2024-04-07 20:15:37
Lượt xem: 219
Mặc dù ta đọc không hiểu hết nhưng cũng có thể thể cảm nhận được Thẩm lão gia yêu thương và coi trọng đứa con trai này đến thế nào.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Thế là ta bật thốt lên: "Hình như lão gia thích công tử vô cùng."
Thẩm Ngọc Đường nhìn vật nhớ người, vốn đang buồn bã trong lòng, nghe vậy chợt sửng sốt một lát: "Phụ thân ta tất nhiên sẽ từ ái với ta."
"Hình như cha ta cũng từ ái với ta." Ta nghiêm túc hồi tưởng lại, "Mẹ ta cũng vậy."
Hơn hai trăm năm, thật sự là đã không nhớ rõ lắm.
Ta chỉ hoảng hốt nhớ rằng, Lý Đại Hộ từng dẫn ta đi chơi ở hội hoa đăng, từng mua cho ta kẹo đường thổi và đèn con thỏ.
Lúc chôn ta bọn họ thả rất nhiều vật bồi táng, còn cả một bộ y phục nhỏ mẹ ta tự tay thêu.
Nhưng như vậy sẽ chỉ khiến ta càng thêm căm hận.
Cho nên ta hừ một tiếng, lại nói với hắn thêm một câu: "Đều là giả, đủ loại chuyện trên thế gian này chẳng qua là đuổi chó mà đánh thôi, ta chả thèm."
Thẩm Ngọc Đường nhìn khuôn mặt giận dữ của ta, có lẽ là nhớ chuyện trên thuyền. Lúc đó ta nói mình gia cảnh bần hàn, cha mẹ vì tích lũy tiền cho đệ đệ lấy vợ nên mới bán ta đi.
Người nọ ngày nào cũng đánh ta, ta chạy trốn suốt cả chặng đường, mãi mới chạy được lên thuyền và được hắn cứu giúp.
Trên mặt ta nhất định đang rất thịnh nộ nên vẻ mặt hắn mới dần dịu lại, nét mặt trở nên mềm nhẹ hơn, hắn nói với ta: "Mỗi bến đò nhân sinh đều sẽ có thuyền riêng của mình, tình yêu của phụ mẫu cũng vậy, duyên còn thì gặp, duyên tận thì tan. Niên Niên, em chớ có tự vây khốn chính mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien/c11.html.]
Thẳng thắn mà nói thì trong lòng ta đến nay vẫn có một cỗ oán hận hung ác quấn quanh. Việc này ngay cả hồ ly tỷ tỷ và Thần Dạ Du đều không biết.
Bọn họ luôn cho rằng lúc trước khi người trong thôn tiêu vong thì ta cũng đã buông bỏ, không còn chút oán hận.
Yêu quái núi rừng cũng chia tốt và xấu.
Kẻ làm chuyện ác, theo tà môn ma đạo thì sẽ luôn có một ngày bị trời tru đất diệt.
Hai trăm năm nay ta tu hành không hóa cốt, làm tiên ở Lộc Ổ, dần bước lên chính đồ dưới sự chỉ dẫn của Thần Dạ Du và hồ ly tỷ tỷ.
Mặc cho ta biết rõ rằng cỗ oán hận hung ác trong lòng kia dù đã bị ta cố gắng hết sức áp chế nhưng vẫn chưa hề tiêu tán.
Sau này ta thường hay nghĩ ngợi, nếu như Thẩm Ngọc Đường không đi ngang qua đồng hoang, rồi có lòng tốt làm chuyện xấu chôn ta xuống đất thì ngày mười ba tháng năm nông lịch đó ta thật sự có thể tu thành không hóa cốt sao?
Cho dù tu thành, từ đó ta thật sự có thể đi vào chính đồ sao?
Không có đáp án.
Nhưng khi Thẩm Ngọc Đường nói với ta rằng: "Thiện ác trên thế gian đều là do xu lợi của lòng người gây ra, nếu thật sự có phúc họa để nói thì việc ác của người nào người đó sẽ tự thân gánh lấy, thiện tâm là tha thứ cho chính mình chứ không phải là tha thứ cho người khác."
Lời này khiến ta suy nghĩ rất lâu, cũng bắt đầu có chút giác ngộ.
Thiện ác trên thế gian, do xu lợi con người gây ra, đều có cái giá phải trả.
Cho nên oán khí của ta không thể tan biến, kỳ thực là do ta đã sinh ra ác ý với chính mình sao?