Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhất PHẨM ĐỆ TỬ ƯNG TRẢO PHÁI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-01-25 08:17:26
Lượt xem: 1

 

"Ông có thể kể rõ hơn về câu chuyện của cô gái đó được không?" Bách Hiển hỏi, giọng nói trầm thấp, ánh mắt nhìn thẳng vào Tam bá. Anh cảm thấy câu chuyện về cô gái bị oan khuất c.h.ế.t trong miếu có liên quan mật thiết đến vụ quỷ ám của Tiểu Nguyệt. Mỗi chi tiết, dù nhỏ nhất, cũng có thể là manh mối quan trọng giúp anh tìm ra sự thật.

Tam bá thở dài, vẻ mặt nặng trĩu. Câu chuyện này dường như là một ký ức đau buồn mà ông không muốn nhắc lại. Ông im lặng một lúc, như đang sắp xếp lại những mảnh ghép rời rạc của quá khứ, rồi chậm rãi kể:

"Chuyện xảy ra cách đây đã gần trăm năm rồi. Lúc đó, ngôi miếu vẫn còn rất linh thiêng, người dân trong vùng thường xuyên đến đây cầu nguyện. Cô gái đó tên là Lan Hương, là người hầu cận trong miếu. Cô ấy rất xinh đẹp, hiền lành, được mọi người yêu mến. Nhưng rồi… một ngày nọ, viên ngọc quý trên tượng nữ thần bỗng dưng biến mất. Mọi người đổ xô đi tìm, cuối cùng… tìm thấy nó trong phòng của Lan Hương."

Giọng nói của Tam bá nghẹn lại, như thể ông đang chứng kiến lại cảnh tượng đau lòng đó.

"Lan Hương khẳng định mình bị oan, cô ấy nói mình không hề lấy cắp viên ngọc. Nhưng không ai tin cô ấy. Họ nói cô ấy là kẻ trộm, là kẻ báng bổ thần linh. Và rồi… cô ấy bị xử tử ngay tại sân miếu, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người."

"Xử tử như thế nào?" Bách Hiển hỏi, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Họ… họ thiêu sống cô ấy." Tam bá nói, giọng nói run rẩy. "Ngọn lửa bốc cao ngút trời, tiếng kêu gào thảm thiết của Lan Hương vang vọng khắp cả vùng. Từ đó về sau, ngôi miếu trở nên hoang tàn, âm u. Người dân không còn dám đến gần nữa, vì sợ… sợ oan hồn của Lan Hương sẽ quay lại báo thù."

"Còn viên ngọc thì sao?" Bách Hiển hỏi tiếp.

"Sau khi Lan Hương chết, viên ngọc lại biến mất một cách bí ẩn. Không ai tìm thấy nó nữa. Có người nói… đó là do nữ thần nổi giận, thu hồi lại báu vật của mình. Cũng có người nói… chính Lan Hương đã giấu nó đi, như một lời nguyền dành cho những kẻ đã hãm hại cô ấy."

Bách Hiển im lặng, suy nghĩ. Câu chuyện của Lan Hương quả thật rất bi thảm. Cô ấy bị oan khuất, bị thiêu sống, và oan hồn của cô ấy vẫn còn vất vưởng nơi đây. Liệu có phải Lan Hương đang tìm cách báo thù? Và Tiểu Nguyệt, vì sống trong ngôi nhà được xây trên nền miếu cũ, đã vô tình trở thành mục tiêu của cô ấy?

"Ông có biết Lan Hương được chôn cất ở đâu không?" Bách Hiển hỏi.

Tam bá lắc đầu: "Không ai biết cả. Sau khi Lan Hương chết, t.h.i t.h.ể của cô ấy bị thiêu rụi, chỉ còn lại một đống tro tàn. Người ta sợ hãi, không dám chôn cất cô ấy tử tế, mà chỉ vội vàng hốt tro tàn rồi đem đổ xuống giếng hoang phía sau miếu."

"Giếng hoang?" Bách Hiển nhíu mày. Anh cảm thấy mình đang dần dần chạm đến sự thật. Giếng hoang, tro tàn của Lan Hương, chiếc trâm cài tóc tỏa ra âm khí… tất cả dường như đang liên kết với nhau.

"Giếng hoang đó bây giờ ở đâu?" Bách Hiển hỏi.

"Nó vẫn còn đó," Tam bá nói, giọng nói có chút run rẩy. "Nó nằm ở phía sau vườn nhà tôi. Nhưng… từ sau khi Lan Hương chết, không ai dám đến gần cái giếng đó nữa. Người ta nói… oan hồn của cô ấy vẫn còn lẩn quẩn ở đó."

Bách Hiển đứng dậy, quyết định: "Tôi muốn đến xem cái giếng đó."

Tam bá hốt hoảng: "Không được! Cậu đừng đến đó! Nó rất nguy hiểm!"

"Tôi phải đi," Bách Hiển kiên quyết. "Tôi cần phải tìm hiểu rõ sự thật."

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Bách Hiển, Tam bá biết không thể ngăn cản được anh. Ông thở dài, nói: "Vậy… tôi đi cùng cậu."

Hai người bước ra khỏi nhà, hướng về phía sau vườn. Bóng đêm bao trùm, gió lạnh thổi từng cơn, khiến cho không khí càng thêm u ám. Càng đến gần cái giếng hoang, Bách Hiển càng cảm nhận rõ luồng âm khí lạnh lẽo tỏa ra. Tiếng côn trùng rỉ rả trong đêm bỗng im bặt, thay vào đó là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Cái giếng hoang nằm khuất sau bụi tre, như một con quái vật đang ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi con mồi. Bách Hiển siết chặt tay, trong lòng trào dâng một cảm giác bất an…

Loading...