Nhất Mộng Như Sơ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-17 06:28:26
Lượt xem: 244
Giọng ông trong trẻo, dễ nghe, thong thả không vội vàng, khiến người ta cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
"Không có." Ta trả lời, "Như Sơ" có lẽ là tự của Đại lang quân nhà họ Ôn.
"Đã tìm đến chỗ ta, hẳn là gặp khó khăn lớn. Về sau nếu hắn có chuyện, ngươi cứ việc đến tìm ta. Nữ thí chủ tên là gì? Làm nghề gì?"
"Bảo Ngân, Trần Bảo Ngân. Ta làm nghề bán rượu trên thuyền ở Biện giang."
"Cô nương tốt, cứ đi đi."
Kể từ lần đó, đã mấy tháng trôi qua, Biện giang tan băng, công việc của ta càng ngày càng tốt.
Ngày mồng Ba tháng Ba, nghe nói trưởng công chúa sẽ du ngoạn trên sông, Bảo Châu nhất định đòi đi xem, ta đành nghỉ một ngày, đưa nàng đi sớm.
Trưởng công chúa là thân tỷ của đương kim hoàng thượng, phụ hoàng yêu thương, gả nàng về Biện Kinh giàu có, còn ban cả thành Biện Kinh làm đất phong cho nàng.
Những câu chuyện về công chúa có rất nhiều.
Nghe đồn phò mã nuôi tình nhân bên ngoài, nàng liền sai người thiến phò mã.
Về sau, chính nàng nuôi vô số mỹ nam, ngày ngày hoan lạc.
Ai lọt vào mắt xanh của nàng đều không thoát được, bởi vậy ở Biện Kinh, ít khi nghe nói về các nam tử tuấn tú.
Hễ đến tuổi đi học, đều bị gia đình đưa xa đến thư viện, trừ phi muốn tự mình tìm đường nương nhờ công chúa.
Lời đồn về công chúa rất nhiều, thật giả khó phân, nhưng nghe nói ngay cả hoàng thượng cũng phải nể nàng ba phần, quyền thế của nàng thật không nhỏ.
Chúng ta đến sớm, chiếm được chỗ tốt trên cầu.
Đội thuyền của công chúa rất lớn, chỉ riêng thuyền rồng đã ba chiếc, tất cả đều ba tầng cao.
Công chúa rất thích vải lụa trắng, nhìn chiếc thuyền phủ đầy lụa trắng kia, chắc chắn là thuyền của nàng.
Thuyền ở giữa chính là thuyền của nàng.
Bảo Châu chăm chú nhìn, ríu rít nói không ngừng, thật ồn ào.
Trên thuyền ngoài cung nữ và thái giám, còn lại đều là những nam tử trẻ tuổi, tuấn mỹ, mỗi người một vẻ.
Có vẻ như chuyện công chúa nuôi mỹ nam không phải chỉ là tin đồn.
Nhưng không thấy bóng dáng công chúa đâu.
Thuyền càng lúc càng gần, một cơn gió thổi qua, kéo tung tấm lụa trắng.
"Đại ca, là đại ca!"
Bảo Châu hét lên, chỉ về phía thuyền rồng, làm ta hoảng hốt, vội lấy tay bịt miệng nàng.
Khi ta quay đầu nhìn lại, tấm lụa đã hạ xuống.
Nhưng có những người, chỉ cần gặp một lần cũng đủ khiến ta nhớ mãi.
Giữa hàng nghìn người, ta vẫn có thể nhận ra ngay.
Công chúa vận áo trắng lụa mỏng, đôi chân dài thoắt ẩn thoắt hiện, trên trán vẽ hoa điền, đôi mắt đỏ và bờ môi khẽ hé đều rõ ràng trong ánh nhìn của ta.
Và hắn, đang quỳ dưới chân công chúa, áo mở để lộ lồng n.g.ự.c trắng trẻo.
Ta thậm chí thấy rõ lông mày hắn nhíu chặt, hàng mi dài run rẩy.
Công chúa cúi xuống định chạm vào môi hắn, hắn nghiêng đầu tránh đi.
Chính trong khoảnh khắc ấy, hắn mở mắt ra, và ta cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Thời gian như vừa dài, vừa ngắn.
Dài đến mức ta có thể thấy rõ sự nhục nhã và phẫn uất trong mắt hắn, ngắn đến mức ta chưa kịp nhìn kỹ nốt ruồi dưới môi hắn.
Đường đường là một trạng nguyên, lại phải hạ mình trước trưởng công chúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Điều này chắc còn đau đớn hơn cái chết.
Phong thái của một văn nhân, cốt cách không khuất phục, hôm nay ta thấy hắn, hoàn toàn không giống với người ta từng gặp.
Hắn có thể chịu nhục mà sống, chắc chắn là vì còn điều gì đó quan trọng hơn cả mạng sống.
Ta tin hắn.
Ta nghĩ vậy.
4
Ngày tháng cứ thế lặp đi lặp lại, nhưng ta chưa bao giờ quên được ánh mắt chạm nhau giữa ta và hắn hôm đó.
Bảo Châu giờ đã là một cô nương lớn, nhưng những chữ từng học lúc nhỏ hầu như đã quên hết.
Ta vốn định gửi nàng đến chùa Kê Minh để phương trượng dạy dỗ, nhưng lại sợ những kẻ ẩn mình trong bóng tối phát hiện.
Nếu Đại lang quân thực sự bị lộ thân phận, e rằng chỉ có con đường chết.
Đúng lúc ấy, trưởng công chúa mở một trường học chuyên dạy nữ tử.
Ta bèn đưa Bảo Châu đến đó, cùng đi còn có tiểu nữ nhi nhà Hà nương tử.
Bảo Châu tuy ngây ngô, nhưng trí nhớ lại rất tốt.
Hôm nay học được gì, về nhà nàng có thể nhớ từng câu từng chữ, viết ra không sót một từ.
Ta cũng học theo nàng, dần dần ta đã có thể đọc được những quyển sách đơn giản.
Lúc đó ta mới hiểu, đọc sách thật sự là cách để mở mang kiến thức, trong sách có vô số điều ta chưa từng nghĩ tới, cũng không ngờ tới.
"Trong sách có nhà vàng, trong sách có mỹ nhân như ngọc" quả thực là không sai.
Đến tháng Năm, vào dịp Đoan Ngọ, ta dẫn Bảo Châu đến ngục thăm nhà họ Ôn, mang theo bánh ú tự tay gói, cùng rượu và đồ ăn.
Ta và Bảo Châu mua quạt giấy, vẽ lên quạt, còn mang theo ngải cứu và dây ngũ sắc.
Những người trong ngục trông có vẻ khỏe hơn lần trước ta gặp.
Phu nhân nói chuyện không còn yếu ớt như trước.
Nghe nói hai vị lang quân lấy đất làm giấy, lấy gỗ làm bút, ngày ngày chăm chỉ học hành.
Đến di nương cũng không còn khóc nữa.
Hồng Trần Vô Định
Có lẽ nhà họ Ôn đã thấy chút hy vọng.
Ta dùng ngải cứu xông khắp phòng ngục, rồi treo một bó nhỏ ở cửa.
Bảo Châu cột dây ngũ sắc cho mọi người, rồi bày đồ ăn ra.
Trước khi đi, ta đã dặn Bảo Châu rất kỹ rằng không được kể chuyện hôm đó nàng nhìn thấy đại ca của mình.
Nếu để người khác biết, tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng nhiều lần hỏi liệu có thể nói với cha mẹ mình không, nhưng ta lắc đầu không biết bao lần.
Cuối cùng, nàng hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này, nên không nhắc lại nữa.
Không phải ta sợ trưởng công chúa biết, bởi nếu nàng ta đã giữ hắn bên mình, hẳn đã điều tra kỹ gốc gác tổ tông hắn.
Có khi chính vì biết thân phận của hắn, nàng ta mới muốn dùng cách này để sỉ nhục hắn.
Ta chỉ sợ cha mẹ hắn không biết chuyện, nếu nghe được việc này mà đau buồn quá độ, nghĩ không thông, thì hắn sẽ thế nào?
Hắn đã chịu ấm ức như vậy, chắc chắn một phần cũng là vì muốn cứu mạng gia đình.
Nếu biết người thân vì hắn mà uất ức đến chết, hắn sẽ làm sao chịu đựng nổi?
"Tỷ tỷ đưa con đến trường học, giờ con đã thuộc được rất nhiều bài rồi. Chữ trên quạt này cũng là con viết đấy, cha xem thử có đẹp không?"