Công ty của Trình Mặc ngày càng phát triển, mọi thứ đều phải nâng cấp.
Nếu trước đây nhân sự thiếu thốn, ai đến cũng nhận, thì giờ họ cần tuyển dụng những người giỏi hơn.
Và trong số đó, có Lâm Sanh Sanh.
Cô ta từng làm việc ở các tập đoàn lớn, có kinh nghiệm và năng lực, điều mà Trình Mặc rất cần.
Mời được cô ta về không dễ dàng chút nào. Ngày đầu tiên đi làm, Trình Mặc lộ rõ vẻ cảm kích, còn cô ta thì tươi cười với hắn:
"Sư huynh cần em, sao em có thể không đến chứ?"
Chuyện này tôi biết.
Trong công ty có rất nhiều người tôi quen, mấy người đồng sáng lập khác của Trình Mặc cũng là bạn của tôi, có chuyện gì đều nói cho tôi biết.
Tôi không lo lắng gì cả.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lúc đó mình đúng là ngây thơ.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sau khi sinh con, cả ba mẹ tôi lẫn ba mẹ Trình Mặc sức khoẻ đều không tốt, không thể trông cháu giúp.
Tôi quyết định nghỉ việc, dự định đợi con vào lớp một rồi mới đi làm lại.
Thế là tôi trở thành một bà nội trợ toàn thời gian, ngày ngày quanh quẩn bên con.
Buổi tối, khi Trình Mặc về nhà, tôi háo hức kể cho hắn nghe hôm nay con làm được gì, học thêm điều gì mới.
Hắn cười, lắng nghe tôi nói. Nhưng phần lớn thời gian đều lơ đãng.
Những câu chuyện vặt vãnh về con cái rõ ràng chẳng còn hấp dẫn với hắn nữa.
Hắn chán rồi.
Nhưng đó lại là toàn bộ cuộc sống của tôi.
Tôi thao thao bất tuyệt kể cho hắn nghe những chuyện tôi thấy thú vị, không nhận ra sự mệt mỏi của hắn, cũng không chú ý rằng, hắn rất ít khi đáp lại tôi.
Thật ra, tôi biết chứ.
Tôi không còn trẻ, không còn xinh đẹp, không còn sức hút như ngày xưa.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng Trình Mặc sẽ hết yêu tôi.
Hắn chân thành như vậy, chính trực như vậy, có trách nhiệm như vậy, làm sao có thể ra ngoài lăng nhăng được chứ? Đúng không?
Hơn nữa, trong công ty có rất nhiều người tôi quen, không ai nói một lời xấu nào về hắn, tiền của hắn đều giao hết cho tôi, làm sao có chuyện được chứ? Đúng không?
Nhưng cú sốc ập đến quá nhanh.
Nhanh đến mức, khi đối mặt với nó, tôi bỗng luống cuống như một đứa trẻ.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Hôm sinh nhật Trình Mặc, công ty tổ chức một buổi tiệc hoành tráng cho hắn. Tôi cũng có mặt.
Tôi đến hơi muộn, vừa vặn lúc họ chuẩn bị thổi nến.
Chiếc áo sơ mi của Trình Mặc bị bung một cúc, Lâm Sanh Sanh đứng bên cạnh, hết sức tự nhiên cài lại cho hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nhan-nhan-zwru/chuong-4.html.]
Hắn không từ chối.
Cũng không nói cảm ơn.
Như thể đó chỉ là một chuyện quá đỗi bình thường.
Những người trong công ty chứng kiến cảnh đó, ai nấy vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tựa như… họ đã quá quen với việc này.
Nhưng tôi nhớ rất rõ.
Hồi đại học, chỉ cần có cô gái nào tiến đến gần hắn chưa đầy nửa mét, hắn liền lập tức lùi ra xa.
Chứ đừng nói đến một hành động thân mật như vậy.
Tôi đứng đó, cảm giác như mình là một kẻ xa lạ vô tình bước nhầm vào thế giới của họ, bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình.
Trình Mặc thổi nến xong, ngẩng đầu lên thấy tôi, liền vội chạy lại, cười nói:
"Vợ ơi, em đến rồi!"
Những người khác cũng lần lượt chào tôi.
Lâm Sanh Sanh tiến đến, nở nụ cười duyên dáng:
"Sư tỷ cũng tới à?"
Tôi nhìn cô ta, nhìn vào đôi mắt long lanh, làn da căng mịn không tì vết, vóc dáng thon gọn.
Thời gian không để lại dấu vết gì trên người cô ta, ngược lại, còn khiến cô ta thêm phần mặn mà, quyến rũ.
Chợt tôi nhận ra, đây mới là dáng vẻ mà đàn ông thích.
Tôi cũng từng như vậy.
Nhưng giờ đây, tôi đã trở thành một miếng đậu hũ nhăn nheo, xám xịt, xấu xí.
Tôi không nói gì, đoan trang, rộng lương, nắm lấy tay Trình Mặc, giả vờ như mình chẳng để tâm.
Nhưng trong thâm tâm, lòng tự trọng bé nhỏ của tôi đang run rẩy.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Về nhà, tôi không hỏi gì.
Nhưng trong lòng lại nghẹn một hơi.
Nằm trằn trọc hồi lâu, tôi nhìn lên trần nhà, nói:
"Trình Mặc, nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, hãy nói thẳng với em. Đừng lừa dối em."
Hắn ngẩn người, rồi nói:
"Lại nghĩ linh tinh rồi phải không? Vợ ơi, anh mãi mãi yêu em. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, anh sẽ không rời xa em đâu."
Hắn định ôm tôi, nhưng tôi giả vờ trở mình, né tránh.
Nhắm mắt lại, hình ảnh Lâm Sanh Sanh cài cúc áo cho hắn vẫn cứ quẩn quanh trong đầu.
Tôi bực bội suy nghĩ rất lâu mới ngủ được.