41
Một ngày nọ Manh Manh tới gõ cửa tìm tôi.
Con bé tức giận nói: "Chị Ngạo, chị biết gì chưa! Phần hát chia cho Thanh Trà được điều động nội bộ từ đầu chương trình kìa!"
"Hả?"
"Nhỏ đó được chia đúng đoạn dễ hát nhất không phải nhờ ăn may đâu, mà là có người ngầm tác động đấy."
Tôi kinh ngạc một lát rồi hỏi: "Thế đoạn sau có phải chia ngẫu nhiên không? Chính cô ta trông cũng bất ngờ lắm mà."
Manh Manh cười sung sướng: "Không biết là sếp lớn nào ngứa mắt, bảo tổ chương trình cho cô ta hát đoạn ấy. Không có quả ra tay như thần này thì cô ta thật đúng là tưởng mình đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới lắm!"
Dáng vẻ cô ta thì thầm với nhân viên hậu trường lại hiện ra trong đầu tôi.
Hoá ra không phải tại tôi nghĩ nhiều.
Cô ta luôn muốn chọn đường tắt, dù cho hèn hạ tới mức nào.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
42
Manh Manh đang ngồi phởn phơ lướt điện thoại ở nhà tôi bỗng gọi giật lên: "Chị Ngạo!!!"
Con bé đưa di động ra cho tôi xem.
Xích Thành đăng một trạng thái lên Weibo: "Muốn hát tình ca cùng em. @Bạch Ngạo"
Thậm chí dòng trạng thái này còn hoan hỉ lên top bảng hot search: # Xích Thành tỏ tình Bạch Ngạo từ xa # (HOT)
Manh Manh vặn hỏi: "Chị, chuyện này là sao? Chị yêu đương lại còn giấu diếm em á?"
Tôi phủ nhận: "Không hề, không nhé, chớ nói lung tung!"
Một giây sau điện thoại di động của tôi reo vang liên hồi, tất cả mọi người đều hỏi tôi và Xích Thành có chuyện gì không.
Ô Sơn cũng gửi tin nhắn tới, chỉ có vẻn vẹn bốn chữ: "Đừng có đồng ý."
43
Hoá ra Xích Thành đã đàm phán xong hết với công ty quản lý của tôi từ lâu, chỉ là hôm nay khi đăng bài anh ta có báo trước mà công ty còn chưa kịp cho tôi biết.
Tính Xích Thành tùy tiện, đánh tiếng một cái là tự đăng Weibo liền.
Thật ra anh ta chỉ muốn hợp tác với tôi mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nhac-si-troi-sinh/9.html.]
Xích Thành: [Bài hát tôi chuẩn bị sẵn sàng xong xuôi đây rồi. Ém lâu lắm rồi đấy nhé, tìm mãi không thấy ca sĩ nữ nào hợp để hát chung, cuối cùng cũng gặp được em.]
Cái ông này… thật sự là nhiệt tình quá mức.
Anh ta gửi cả bản thảo nhạc và lời bài hát cho tôi.
Tôi đánh đàn theo và thử hát hai lần, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
44
Đêm khuya, tôi gõ cửa nhà Ô Sơn ở đối diện.
Ô Sơn mở cửa chớp nhoáng: "Đây là lần đầu tiên cô chủ động tới nhà tìm tôi đó."
Tôi gãi gãi đầu, có chuyện này nữa hả?
Cười trừ ngượng nghịu, tôi xách đồ ăn đêm vào nhà anh ta.
Tôi bày đầy cả bàn sau đó bật ca khúc mình vừa thu âm, lấy lòng gắp rau hẹ nướng than cho Ô Sơn và nói: "Anh nghe thử cái này đi, tôi cứ cảm thấy phần lời thiếu thiếu cái gì."
Anh ta cau mày nghe hết. "Đây không phải nhạc cô viết."
Tôi gật gật đầu: "Ừ, Xích Thành gửi đó, anh ta muốn hợp tác hát cùng tôi."
Tôi đang tia miếng thịt ba chỉ chuẩn bị gắp thì một giây sau, Ô Sơn đã xách cổ áo, lôi tôi ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại cái RẦM.
Giơ đũa sửng sốt đứng ngoài cửa mãi một lúc tôi mới ngộ ra Ô Sơn vừa từ chối mình.
Tôi phát điên đạp cửa mấy cái: "Ê ê ê, có đến mức này không? Chí ít anh phải trả di động cho tôi đi chứ?"
45
Ban đêm trời lạnh, tôi đành trở về nhà.
Không có điện thoại, tôi cắm đầu ngủ rất ngon.
Mãi cho đến khi chuông cửa réo, tôi vẫn còn đang ngái ngủ: "Nghĩ thông suốt rồi hả? Sang trả điện thoại à?"
Đợi bên ngoài là Manh Manh đang cầm di động của tôi, ngập ngừng muốn nói lại thôi: "Chị Ngạo, rốt cuộc chị trap bao nhiêu anh vậy?"
Mặt Manh Manh đầy vẻ trách cứ: "Chị Ngạo ơi là chị Ngạo, bao nhiêu nghệ sĩ kết thúc sự nghiệp vì yêu đương rồi chị có biết không? Mình không thể dẫm vào vết xe đổ của họ được..."
“...”
Manh Manh nói tiếp: "Sáng sớm tiền bối Ô Sơn đã gọi điện thoại cho em, bảo em lấy di động trả lại chị. Nửa đêm hai người giận dỗi cãi nhau đấy à? Chị thành thật khai liền cho em, có phải sau này tiền bối Ô Sơn sẽ không bao giờ viết lời giúp chúng ta nữa không?"
“...”