NGỌC LƯU LY - 5
Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:47:15
Lượt xem: 31
Buổi chiều, ta sai Hải Đường kiểm tra lại toàn bộ đồ cưới. Vốn dĩ ta nghĩ đi theo đại quân thì không thể mang theo đồ cưới.
Nhưng nếu đi độc hành, không mang theo chẳng phải để lại cho người khác được lợi sao?
Buổi tối, ta cùng Hải Đường xử lý vài món đồ lớn. Thực ra đồ đạc cũng không nhiều. Lúc ta gả cho Bùi Yến, nhà họ Tạ đã suy tàn. Thêm vào đó, kế mẫu gây khó dễ, phụ thân phải lục tung hòm rương mới gom được mấy món đồ ra hồn.
Nhưng chẳng qua cũng không ngăn được người khác luôn theo dõi hành tung của ta.
Khi ta bán nốt bộ trâm cuối cùng, Tạ Dung Sương xuất hiện.
“Chà, tỷ tỷ thiếu tiền đến mức này sao?”
“Không phải nói tỷ phu yêu thương tỷ, sẵn sàng vung nghìn vàng vì tỷ sao?”
“Sao lại đến nông nỗi này?”
Ta lười để ý đến nàng ta.
Nàng ta cố tình tiến sát lại gần, hạ giọng:
“Đừng giả bộ nữa, đừng nghĩ rằng ta không biết tỷ đang diễn trò gì.”
“Chẳng qua là muốn lạt mềm buộc chặt thôi, phải không?”
“Tạ Dung Âm, tỷ nghĩ rằng làm vậy có thể thắng được ta sao?”
Nàng ta cố tình ưỡn cái bụng lên.
Ta nhìn nàng ta: “Tránh ra.”
Tạ Dung Sương nghiêng đầu nhìn ta, cười khinh miệt:
“Bùi lang chắc hẳn đã lâu không chạm vào tỷ rồi nhỉ?”
“Tỷ biết tại sao không?”
“Hắn nói đấy…”
Nàng ta ghé sát tai ta:
“Những vết sẹo trên người tỷ, xấu c.h.ế.t đi được!”
“Đặc biệt là cái lỗ thủng trên bụng tỷ, mỗi lần nhìn thấy, hắn đều buồn nôn.”
“Tỷ là con gà già không đẻ trứng được!”
“Hải Đường!”
Ta giữ chặt cổ tay nàng ta, dùng sức đẩy mạnh xuống đất:
“Trên không tôn kính Bệ hạ, dưới không kính trọng trưởng tỷ.”
“Đánh cho ta!”
“Ngươi dám! Ta…”
Chát—
“Bụng ta…”
Chát—
“Bụng ta có…”
Chát—
“Trong bụng ngươi có gì…”
Ta bóp chặt cằm nàng ta. Gương mặt Tạ Dung Sương sưng vù, vương đầy nước mắt.
Nhưng nàng ta không dám nói. Không dám nói ra rằng một thiếu nữ chưa xuất giá lại mang thai con của tỷ phu trước mặt bao người.
“Hải Đường.” Ta hất tay, “Đánh tiếp!”
12.
Người đầu tiên đến, là Tạ Thiệu.
"A tỷ!"
Hắn cầm trong tay Kim Thác Đao.
Vừa đến đã đuổi đám đông tò mò đi.
Ông chủ tiệm hoảng sợ vội vàng đóng cửa lại. Mọi người cũng không dám ở lại lâu.
Trong tiệm chỉ còn lại Hải Đường, người đã đánh đến mỏi tay, ta ngồi bên cạnh, còn có Tạ Dung Sương đang khóc thút thít trên mặt đất.
"Không mau đỡ Nhị tiểu thư về đi?!"
Tạ Thiệu lạnh lùng nói. Nha hoàn vừa đi báo tin, ngay lập tức đỡ Tạ Dung Sương dậy, bỏ chạy đến đầu cũng không ngoảnh lại.
"A tỷ." Tạ Thiệu trông có vẻ bất lực vô cùng, "Không phải a tỷ đã hứa với đệ, sẽ không gây chuyện với nàng ấy sao?"
Đúng vậy. Ta đã hứa với Tạ Thiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Người cha yếu đuối không còn nữa, mẹ kế độc ác luôn chèn ép hai chị em ta cũng đã không còn. Hiện tại, phủ Tướng quân là do bệ hạ ban tặng biển hiệu. Tạ Thiệu hắn là gia chủ.
Ta đã hứa với hắn, những chuyện trong quá khứ đều đã qua. Ta sẽ không gây rắc rối với Tạ Dung Sương, để người ngoài nhìn vào lại cảm thấy Tạ gia ta là trò cười.
Vậy thì hắn có thể, ngay trước mặt ta, đem Tạ Dung Sương đẩy lên giường của Bùi Yến sao?
"A tỷ, ta biết tỷ đã nhìn ra rồi."
"Nàng ấy lâu không gả đi, chính là có ý với phu quân của tỷ."
"Nhưng sao tỷ không chịu lùi một bước mà suy nghĩ lại?"
"A tỷ." Tạ Thiệu quỳ xuống trước mặt ta, nắm lấy tay ta.
"Rốt cuộc tỷ cũng không thể sinh con được nữa."
"Không có con cái, tỷ làm sao ngồi vững vị trí chính thê này?"
"Chi bằng dứt khoát thành toàn cho nàng đi!”
"Chi bằng..."
"Tạ Thiệu." Ta cười nhìn hắn, "Mẫu thân qua đời khi ngươi mới bốn tuổi."
"Ta cũng chỉ mới bảy tuổi."
Ta vì sao lại có thể xuất hiện ở doanh trại quân Bắc Cương với thân phận nữ tử?
Vì không thể sống nổi nữa. Vì bị mẹ con nàng ta hành hạ đến mức không thể sống nổi.
Ta không màng đến danh dự, quỳ xuống trước mặt bệ hạ. Nói rằng nữ tử chưa chắc không bằng nam nhân, Dung Âm xin được ra trận.
Vì sao ta một năm, hai năm... sáu năm, dù c.h.ế.t cũng không chịu quay về kinh?
Vì ta biết.
Nếu không có công danh hiển hách, đệ đệ ta sẽ không còn cơ hội đứng lên.
"Tạ Thiệu." Ta đứng dậy:
"Ai cũng có quyền nói những lời này, nhưng ngươi thì không."
Ta bước đi.
"Ta làm tất cả không phải là vì tỷ sao?!" Tạ Thiệu hét lên từ phía sau.
Ta chỉ cười. Là vì ta sao?
"Tạ Dung Âm! Tỷ dù sao cũng mang họ Tạ, là người Tạ gia!"
"Tỷ không thể vì đại cục mà nghĩ cho Tạ gia sao?!"
Tạ gia sao? Ta quay lại, nhìn hắn lần cuối.
Yên tâm đi. Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ không còn là người Tạ gia nữa.