Nghe Lời Mẹ Dạy - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-12-21 17:22:09
Lượt xem: 8,010
Tống Gia Hào tức giận, ở nhà nổi trận lôi đình, cãi nhau to với bố, mắng ông là kẻ vô dụng.
Cuối cùng, bố tôi cũng không nhịn được nữa, giận dữ nói: "Ba căn nhà còn lại, người bỏ tiền ra mua là bố mẹ. Bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại."
Nghe vậy, nó mới miễn cưỡng đồng ý bán đi một căn.
Nhưng bán nhà đâu phải chuyện một sớm một chiều, nhất là trong tình hình hiện tại, giá nhà đang giảm, người mua thì chần chừ.
Mẹ tôi lại tìm đến tôi cầu cứu.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Con có thể mua."
Bà ngạc nhiên: "Con nói gì cơ?"
"Con có thể mua một căn. Bố mẹ cứ bàn bạc xem sẽ bán căn nào cho con." Tôi nhấn mạnh thêm, "Nhưng con muốn tách hộ khẩu."
Tách hộ khẩu càng sớm càng tốt, tránh rắc rối sau này.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi tính toán, với tiền tiết kiệm hiện tại, cộng thêm khoản trợ cấp nhân tài và chính sách hỗ trợ mua nhà cho sinh viên mới tốt nghiệp, tôi đủ khả năng gom tiền đặt cọc.
Cuối cùng, sau khi bàn bạc, bố mẹ quyết định bán cho tôi một căn nhà cũ.
Tất nhiên, họ không quên hét giá cao hơn hẳn thị trường.
Tôi chỉ mỉm cười, bình thản đáp: "Vậy bố mẹ cứ đăng lên nền tảng bán nhà, ai trả giá cao hơn thì bán cho họ."
Nhưng sau nửa tháng đăng tin, không có ai hỏi mua.
Cuối cùng, tôi mua lại căn nhà 100m² này.
Bố mẹ nhận được tiền bán nhà, dùng để trả hết khoản nợ.
Tống Gia Hào mất đi hai căn nhà, nhưng may mắn vẫn còn lại hai căn.
Cô nàng Linh Linh ban đầu định rời đi, nhưng thấy gia đình nhanh chóng vượt qua khủng hoảng, mà bản thân cô ta cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn, cuối cùng vẫn ở lại.
Sau đó, không biết bố mẹ tôi đã xoay xở cách nào, họ gom đủ 60 vạn sính lễ để tổ chức đám cưới cho hai người.
Không lâu sau khi kết hôn, Linh Linh mang thai.
Cô ta lấy lý do con cái sau này cần học ở khu có trường học trọng điểm, yêu cầu Tống Gia Hào bán hai căn nhà còn lại để mua một căn lớn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tống Gia Hào tất nhiên nghe theo, lập tức làm như cô ta muốn.
Mẹ tôi thì thường xuyên than thở với tôi rằng con dâu không phải dạng vừa.
Nhưng tôi hiểu rõ, tôi không thể cứu được bà.
Người bỏ tiền ra là bố mẹ tôi, họ hoàn toàn có khả năng giải quyết vấn đề, nhưng mọi chuyện đều là do họ tự nguyện mà thôi.
Tuy nhiên, kế hoạch của Linh Linh cũng không hoàn toàn suôn sẻ.
Căn nhà mà cô ta nhắm đến là một dự án nhà ở tương lai (pre-sale) và bị bỏ dở giữa chừng.
Hai căn nhà cộng với toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình, coi như mất trắng.
Trong khi đó, căn nhà cũ mà tôi mua từ bố mẹ lại được quy hoạch vào diện tái định cư.
Và tôi đã thắng cược.
Tôi nhận được khoản bồi thường 2 triệu tệ cùng một căn hộ tái định cư rộng 90m².
Tống Gia Hào kéo đến tận nhà tôi, gào lên: "Tiền đền bù tái định cư là của cả gia đình, chị muốn nuốt trọn một mình à?"
Tôi cầm sổ hộ khẩu riêng và giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, không nói nhiều, gọi cảnh sát đến đuổi người.
Mẹ tôi liên tục than vãn, nói rằng việc tôi tách hộ khẩu là một quyết định không sáng suốt.
"Bây giờ một gia đình lớn thế này, nếu tính theo đầu người, chúng ta đã có thể nhận được nhiều tiền đền bù hơn!"
Nhưng tôi hiểu rất rõ, nếu tôi không tách hộ khẩu, khoản đền bù không những không tăng lên, mà ngay cả phần của tôi cũng sẽ bị người khác lấy mất.
Tống Gia Hào và gia đình mất hết nhà cửa, phải sống nay đây mai đó. Hai vợ chồng cãi nhau suốt ngày.
Linh Linh không đi làm, chỉ dựa vào thu nhập ít ỏi của Tống Gia Hào, hoàn toàn không đủ nuôi sống gia đình.
Sau khi bố tôi thất bại trong việc làm ăn, ông phải đi làm thuê để lo cho họ.
Mẹ tôi thì chăm sóc cháu, làm việc nhà và gánh thêm phần chi phí sinh hoạt của họ.
Cả gia đình sống trong cảnh lộn xộn, mệt mỏi.
Một ngày nọ, mẹ tôi lại tìm đến, thử dò xét tôi: "Đứa nhỏ sắp đến tuổi đi học rồi, mà không có chỗ học thì không ổn. Hay là để em trai con dọn về ở nhà con đi, dù sao con cũng chưa có con, đây cũng là cháu ruột của con mà."