MƯU TÍNH TRONG HÔN NHÂN - 14
Cập nhật lúc: 2025-02-07 11:38:28
Lượt xem: 1,117
Nhưng không lâu sau, bà ta lại thay đổi thái độ hoàn toàn, sốt sắng thúc giục chúng tôi tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Chính sự thay đổi này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng tôi không thể xác định vấn đề nằm ở đâu, cho đến khi Tống Tinh Trì tinh ý nhắc nhở, tôi mới cẩn thận xem lại bức ảnh báo cáo kiểm tra sức khỏe mà Triệu Khuê đã gửi cho tôi, và cuối cùng phát hiện ra điểm bất thường.
Sự thật được phơi bày.
Không lâu sau, tòa án chính thức ra phán quyết: cuộc hôn nhân giữa tôi và Triệu Khuê đã bị vô hiệu, đồng ý hủy bỏ giấy chứng nhận kết hôn.
Bố của Triệu Khuê bị tạm giam ba ngày, gia đình anh ta bây giờ đã trở thành trò cười của hàng xóm, danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại.
Còn Triệu Khuê, lúc này đã bị công ty sa thải.
Sau hàng loạt cú sốc ập đến, tinh thần của anh ta dường như hoàn toàn sụp đổ. Lúc thì không ngừng nhắn tin xin lỗi, lúc lại trở mặt mắng chửi tôi, có khi lại khóc lóc thổ lộ tình cảm.
Lúc thì như chó, lúc lại như mèo.
Thực ra, trước khi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, Triệu Khuê hoàn toàn không biết mình mắc bệnh. Sau khi nhận được kết quả, anh ta đã xấu hổ đến mức không dám nói ra, không chỉ lừa dối tôi mà còn giấu luôn cả bố mẹ của mình.
Ban đầu, Triệu Khuê vốn không đồng ý với kế hoạch mua nhà của bố mẹ mình. Nhưng khi biết bản thân mắc bệnh, anh ta bắt đầu lo sợ tôi sẽ rời bỏ mình.
Chính vì vậy, anh ta mới nghiêm túc cân nhắc đề nghị của bố mẹ mình. Nếu tôi chịu góp tiền trả nợ, và chịu gánh khoản vay mua nhà. Thì dù sau này tôi có phát hiện anh ta bị bệnh lậu, nhưng trong tay không còn gì cả, tôi sẽ không dám đề nghị ly hôn nữa.
Và kế hoạch hoàn hảo của anh ta… gần như đã thành công.
Bố mẹ Triệu Khuê chỉ tính toán vì tiền, còn Triệu Khuê thì tính toán chính con người tôi. Sau đó, khi mẹ của Triệu Khuê nổi giận ép anh ta ly hôn, vì không còn cách nào khác anh ta mới phải nói ra sự thật.
Một căn bệnh có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản— sau khi ly hôn rồi, muốn tìm một người khác cũng chẳng dễ dàng gì. Thế nên, cả nhà họ Triệu mới bám riết lấy tôi không chịu buông.
Triệu Khuê cố gắng biện minh: "Em từng nói em sợ sinh con, muốn đến viện phúc lợi nhận nuôi một đứa trẻ. Vậy thì chẳng phải chúng ta rất hợp nhau sao? Sau đó bác sĩ đã nói với anh rằng, bệnh của anh mới ở giai đoạn đầu, có thể chữa khỏi."
Tôi tức tới bật cười, gằn giọng nói:
"Vậy nên ngay từ đầu, khi anh còn nghĩ rằng căn bệnh này có thể không chữa khỏi và sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, anh vẫn khăng khăng muốn cưới tôi?"
"Triệu Khuê, anh biết bệnh này là bệnh truyền nhiễm chứ?"
Triệu Khuê nghiến răng, thản nhiên buông một câu: "Dù gì em cũng đâu có ngủ với anh."
Tôi bật cười lạnh lẽo, không chút do dự nói: "Triệu Khuê, cả đời này chúng ta nên cắt đứt mọi quan hệ đi."
Nói xong, tôi thẳng tay chặn số hắn.
Nhưng chưa được bao lâu, trên đường tan làm về nhà tôi bị Triệu Khuê chặn lại trong một con hẻm vắng. Anh ta ta trông chẳng khác gì một kẻ mất trí, râu ria lởm chởm quần áo xộc xệch.
Vừa lao đến, anh ta đã thô bạo túm lấy áo tôi, giọng điên cuồng:
"Cô không phải sợ lây bệnh sao? Hả?! Bây giờ tôi sẽ truyền cho cô!"
"Cô không để tôi yên, thì ai cũng đừng mong sống tốt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/muu-tinh-trong-hon-nhan-dlhn/14.html.]
May mà trong túi tôi đã chuẩn bị sẵn bình xịt chống sói và còi báo động, chỉ trong chốc lát đã thu hút được sự chú ý của người qua đường, họ đã giúp tôi kịp thời thoát nạn.
Kết quả, Triệu Khuê bị kết tội cư.ỡ.ng hi.ế.p bất thành, cộng thêm việc cố ý truyền bệnh truyền nhiễm, nên bị kết án năm năm tù giam.
Khi tin tức này truyền đến tai bạn bè đại học, ai nấy đều sững sờ không thể tin nổi.
25.
Tôi mời Tống Tinh Trì một bữa tối để cảm ơn, đó là một nhà hàng Hồng Kông nổi tiếng nhất trong thành phố. Phòng ăn riêng yên tĩnh, qua khung cửa sổ lớn có thể nhìn thấy cả thành phố lung linh ánh đèn, rực rỡ phồn hoa.
Tống Tinh Trì dùng bữa một cách tao nhã, động tác chậm rãi, chiếc áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi.
Anh khẽ nghiêng tay, múc cho tôi một muỗng canh giọng điềm tĩnh: "Hồi đại học, tôi luôn tưởng hai người là một đôi."
Tôi khựng lại, sau đó cười nhạt: "Anh ta theo đuổi em suốt thời đại học, nhưng em liên tục từ chối. Sau này, cả hai đều về quê làm việc rồi mới…" Tôi bất đắc dĩ cười nhẹ, lắc đầu: "Thôi, nhắc lại cũng chẳng ích gì."
Tống Tinh Trì hơi nhấp một ngụm trà, rồi bất chợt nói: "Thật ra, hồi đại học tôi đã từng nhờ Triệu Khuê hỏi thăm về em."
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn anh: "Cái gì?"
Nhưng không đợi tôi phản ứng thêm, anh đã bình thản nói tiếp: "Hắn ta nói với tôi, hai người đang hẹn hò. Vậy nên tôi…"
Tống Tinh Trì không nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu. Dưới ánh đèn ấm áp, vành tai anh khẽ ửng đỏ nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Tôi chợt ngỡ ngàng, không trách được.
Hồi đó, Tống Tinh Trì và Triệu Khuê là anh em thân thiết, sau khi tốt nghiệp lại hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Bọn họ vốn không có lý do gì để trở mặt.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Cho đến hôm đó, khi tôi nói với anh rằng tôi và Triệu Khuê chỉ mới ở bên nhau sau khi tốt nghiệp một năm. Chỉ đến khoảnh khắc ấy, Tống Tinh Trì mới nhận ra năm đó mình đã bị lừa, và thái độ của anh với Triệu Khuê lập tức thay đổi.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn bạc trên ngón tay anh, một chiếc nhẫn tượng trưng cho việc độc thân.
Không nhịn được, tôi lên tiếng hỏi: "Anh và Giang Tiểu Giản chia tay rồi sao?"
Tống Tinh Trì suýt nữa thì bị sặc, ho nhẹ một tiếng. Ánh mắt có chút kinh ngạc. Tôi cũng chớp mắt, ngẩn người nhìn lại anh.
"Tiểu Giản là em họ tôi, em họ ruột." Anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhìn tôi: "Hai người quen nhau à?"
Một giây, hai giây…
Tôi ngây người, cảm giác có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Những năm đó, tôi đã từng ngưỡng mộ Giang Tiểu Giản, thậm chí có chút ghen tị với cô ấy.
Bây giờ nghĩ lại, thật nực cười.
Triệu Khuê… Cái tên khốn kiếp đó…
Hắn ta đã làm cái quái gì thế này? Một màn hai tay, gạt cả hai bên?
Tôi còn đang rối bời, thì Tống Tinh Trì đã khẽ nhướng mày, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên trong mắt ánh lên tia ranh mãnh.
Anh chống tay lên cằm, nhìn tôi đầy thú vị: "Tư Hằng, chẳng lẽ…"
Anh hơi nheo mắt, giọng nói mang theo chút niềm vui không che giấu được: "Em cũng từng lén hỏi Triệu Khuê về anh?"
(Toàn văn hoàn.)