Mười Năm Bên Nhau - Ba Năm Rời Xa - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-01-22 07:30:17
Lượt xem: 1,567
14
Cố Dịch Niên không về nước, anh ta đã tìm ra địa chỉ của tôi.
So với việc mò kim đáy bể ba năm trước, tôi không hề bất ngờ khi anh ta có thể tìm ra được những thứ này.
Tôi đã sớm buông bỏ, dù sao cũng đã ba năm rồi, không cần thiết phải trốn tránh anh ta nữa.
"Hướng Noãn, cho anh một cơ hội để bù đắp cho em, được không?"
Cố Dịch Niên chặn tôi lại, người mà tôi biết trước đây luôn ngạo mạn, cao cao tại thượng.
Giờ phút này, anh ta cúi người, từng lời cầu xin.
Tôi khựng lại, nhìn người đàn ông từng gắn bó với mình, vẻ mặt lạnh nhạt:
"Nếu như mọi thứ đều có thể bù đắp được, vậy tôi của ba năm trước, khi tuyệt vọng đến cùng cực thì tính là gì?"
"Cố Dịch Niên, chúng ta đều là người trưởng thành, giữ lại chút thể diện đi."
Tôi dừng một chút, nhớ lại câu nói trước đây anh ta từng nói với tôi:
"Có duyên thì hợp, hết duyên thì tan."
Cố Dịch Niên còn muốn tiến lên thì bị trợ lý Lăng Nghị của tôi ngăn lại.
"Vị tiên sinh này, xin tự trọng." Lăng Nghị nói giọng ôn hòa, nhưng lại không giận mà uy:
"Nếu anh tiếp tục dây dưa, bên tôi sẽ dùng biện pháp pháp luật để đưa anh về nước."
Lăng Nghị mở cửa xe phía sau, đưa tay che đầu cho tôi, đỡ tôi lên xe.
Cố Dịch Niên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hành động thân mật quá mức của Lăng Nghị.
"Anh là ai?"
Sau khi đóng cửa xe, Lăng Nghị bình tĩnh đưa danh thiếp cho Cố Dịch Niên.
"Tôi là trợ lý riêng của Hướng tổng, Lăng Nghị. Anh có việc gì cứ liên hệ với tôi để đặt lịch hẹn gặp Hướng tổng."
Xe vững vàng lăn bánh, tôi quay đầu nhìn thoáng qua.
Cố Dịch Niên nắm chặt tay, gắt gao nhìn theo hướng chúng tôi rời đi.
Tôi không khỏi bật cười, trêu chọc Lăng Nghị đang ngồi ở ghế phụ:
"Trợ lý Lăng, nhìn anh bình thường hiền lành vậy, không ngờ khả năng chọc tức người cũng không tệ đấy."
Lăng Nghị mặt không chút biểu cảm: "Đây là công việc của tôi."
Tch, không biết đùa, chán thật.
Tôi cúi đầu xử lý công việc.
Ở một góc khuất mà tôi không thấy.
Lăng Nghị nhìn chằm chằm bóng lưng trong gương chiếu hậu, siết chặt nắm đấm.
15
Nhờ có Lăng Nghị, tôi rất ít khi gặp lại Cố Dịch Niên.
Tôi khẳng định năng lực làm việc của anh ấy, đồng thời tăng thêm hai phần trăm tiền thưởng cuối năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Lăng Nghị vẫn không có biểu cảm gì, đặt một cốc nước đường đỏ và túi giữ nhiệt lên bàn làm việc của tôi.
Tôi vỗ trán một cái, trách sao mấy ngày nay bực bội thế.
Hóa ra là đến kỳ kinh nguyệt.
Tôi thả mình xuống ghế sofa, Lăng Nghị bày hộp cơm ra trước mặt tôi.
"Sao hôm nay không phải món của quán quen vậy!"
Lăng Nghị lấy đũa và thìa từ trong túi đồ ăn đưa cho tôi, chậm rãi nói: "Đây là canh gà tôi hầm, mấy ngày này đừng ăn đồ ngoài nữa."
Tôi bĩu môi, canh tự tay nấu, cũng không tiện từ chối.
Nhưng mà dạo này tôi đang giảm cân!
Đúng lúc tôi đang khó xử.
Lăng Nghị đã múc một bát đưa cho tôi, nhẹ giọng nói: "Tôi đã vớt hết váng dầu rồi, sẽ không béo đâu."
Tôi không khỏi cảm thán: "Sau này ai làm vợ anh chắc phải đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm."
Lăng Nghị rũ mắt nhìn tôi uống canh, vẻ mặt thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu.
Anh ấy mấp máy môi, định nói gì đó thì bị hai giọng nói non nớt cắt ngang.
"Mẹ nuôi! Mẹ nuôi ơi!"
"Noãn Noãn! Em và con nuôi đến thăm chị đây!"
Tiểu Đậu Đinh và Lý Mại Khắc nhào tới, được Lăng Nghị chắn trước người tôi, vững vàng đỡ lấy.
Dưa Hấu
"Mẹ nuôi, mẹ đi công viên giải trí với con nha?" Tiểu Đậu Đinh ôm lấy chân tôi.
Tôi ôm bụng đau âm ỉ, cố gượng cười.
"Để hôm khác được không? Hôm nay mẹ nuôi không khỏe."
Tiểu Đậu Đinh thấy vậy, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, vui vẻ kêu lên: "Con có em gái rồi, đúng khôn
g?"
Khuôn mặt phúng phính cọ vào bụng tôi: "Mẹ nuôi, cuối cùng mẹ cũng chịu sinh em gái cho con rồi!"
Tôi?
Tôi liếc xéo Lý Mại Khắc đang thu mình một góc, giả vờ làm chim cút.
Lăng Nghị đứng dậy, xách cổ áo Tiểu Đậu Đinh lôi ra ngoài.
"Chú Lăng đã chuẩn bị cho cháu mấy quyển bài tập hè rồi."
Lúc quay lại, tôi vừa mắng Lý Mại Khắc đừng có dắt Tiểu Đậu Đinh quậy phá xong.
Lăng Nghị thấy Lý Mại Khắc định uống canh gà, liền bước nhanh tới giật lấy bát canh.
"Trợ lý Lăng, anh có ý gì!" Lý Mại Khắc bất mãn nhíu mày.
Lăng Nghị lạnh mặt, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Uống canh này sẽ mọc đuôi dê
đấy."
"Đệt!!"