Mùa Xuân Mới - Ngoại truyện 3 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2025-02-05 14:05:01
Lượt xem: 99
3
Năm thứ sáu sau khi phá sản, tôi và mẹ tôi lại gặp Minh Châu ở bệnh viện trung tâm thành phố.
Cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều, tóc hơi xoăn thả sau tai, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, tay dắt một bé gái, nhỏ nhẹ dỗ dành.
Cô bé trông như búp bê, đang bĩu môi nói gì đó.
Cuộc hội ngộ ập đến quá bất ngờ, tôi há miệng nhưng vẫn gọi ra được cái tên mà trong lòng tôi đã lặp đi lặp lại suốt mấy năm qua.
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Minh Châu!"
Cô ấy nghe thấy tiếng liền quay đầu, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, nhưng thần sắc lại rất tự nhiên.
"Trùng hợp vậy, hai người cũng đưa con đến bệnh viện sao?"
Con trai tôi rất sợ người lạ, vùi mặt vào lòng mẹ tôi không chịu ngẩng đầu lên.
Cô bé mà cô ấy dắt rất hoạt bát, hồn nhiên hỏi: "Mẹ ơi, anh trai bị sao vậy?"
Tim tôi run lên, có chút chua xót hỏi: "Đây là con gái của em?"
Cô ấy cười nói: "Đúng vậy, có một diễn đàn kiến trúc tổ chức ở trong nước, lại đúng dịp sinh nhật thầy năm nay, nên đưa con về đây chơi mấy hôm, chẳng qua không quen được khí hậu nên bị cảm."
Mẹ tôi như không cam lòng hỏi: "Đứa bé này là con nhận nuôi sao?"
Cô ấy lắc đầu, trả lời rất thản nhiên: "Con không phải nhận nuôi, con kết hôn rồi, con là mang thai tự nhiên."
Vẻ mặt mẹ tôi ngẩn ra một lát, rồi sắc mặt tái nhợt nói: "Đứa bé này lớn lên xinh quá, rất lanh lợi."
Cô bé nghe ra là đang khen mình, ngẩng cổ lên nói: "Tại con là con lai, ba con nói con lai là đẹp, lại còn thông minh nữa, ngài xem con đâu cần ai bế đâu, không giống như anh trai còn phải để bà này bế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Minh Châu cả người tràn ngập hào quang của tình mẫu tử, nói cô bé: "Anh trai bị ốm rồi, không được nói bậy!"
Miệng thì trách mắng nhưng trong giọng điệu toàn là cưng chiều.
Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn mẹ tôi, sau đó lại hỏi: "Sao không thấy mẹ của đứa bé đâu?"
Tôi há miệng, không biết phải trả lời như thế nào.
Mẹ tôi vẻ mặt chua xót, lắp bắp nói: "Dữ Vi khi sinh con thì bị băng huyết, không cứu được."
Cô ấy ngẩn người một thoáng, cuối cùng chỉ nói một câu: "Xin chia buồn!"
Sau khi khách sáo một hồi, rồi lịch sự tạm biệt.
Sau này tôi mới biết, cô ấy đã ra nước ngoài hoàn thành ước mơ hồi đại học, trở thành một kiến trúc sư.
Ba của đứa bé là người mà cô ấy quen trong công việc, năm thứ hai kết hôn đã mang thai.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, mẹ tôi không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, nước mắt rơi xuống, khóc nói: "Tội nghiệt quá, tội nghiệt quá!"
Tôi cũng không nhịn được, trong lòng đau nhói.
Đứa bé trong lòng tôi ngơ ngác nhìn về phía trước, mắt không hề động đậy.
Nó đã được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ từ khi hai tuổi, căn bản không thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn.
Tôi nhắm mắt lại, đây đều là báo ứng của tôi.
Còn viên minh châu mà tôi đã từng có trong đời, sau khi rời khỏi tôi, lại phát ra ánh sáng rực rỡ hơn.
Hóa ra, người phụ bạc chân tâm thật sự phải nuốt một vạn cây kim.
(Hết.)