Mộng Phù Dung - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-01-19 10:57:47
Lượt xem: 3
Thời gian cứ thế trôi qua, mùa xuân rồi đến mùa hạ, lá phù dung bắt đầu rụng, nhưng vẫn chưa có tin tức gì về Chung Chí Kiệt. Mẫu Đơn ngày càng tiều tụy, suy nhược. Nàng không ăn, không ngủ, chỉ biết ngóng trông tin tức của chàng.
Một buổi chiều, khi Mẫu Đơn đang ngồi thẫn thờ dưới gốc phù dung, thì một người lính từ chiến trường trở về. Vừa nhìn thấy người lính, trái tim Mẫu Đơn đập loạn nhịp. Nàng vội vàng chạy đến, hỏi:
“Có tin gì của tướng quân Chung không?”
Người lính nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt thoáng chút ái ngại. “Tiểu thư Mẫu Đơn, tôi…”
“Chàng ấy sao rồi? Chàng ấy có bình an không?” Mẫu Đơn hỏi dồn dập, giọng nói run run.
Người lính cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. “Tướng quân… tướng quân đã hy sinh trong trận chiến rồi, tiểu thư.”
Nghe những lời đó, Mẫu Đơn như c.h.ế.t lặng. Nàng đứng sững người, mặt tái nhợt, tay chân run rẩy. Nàng không tin vào tai mình, không tin rằng người nàng yêu thương nhất trên đời đã rời bỏ nàng mãi mãi.
“Không… không thể nào…” Nàng lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Nàng ngã quỵ xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Lâm thị nghe tin con trai hy sinh, cũng đau đớn tột cùng. Bà ngất lịm đi, phải nhờ người hầu dìu vào phòng.
Quản gia Lý nhìn Mẫu Đơn, ánh mắt đầy thương cảm. Nàng như một bông hoa bị gió bão vùi dập, tàn tạ, héo úa. Cuộc đời nàng, từ đây chìm trong bóng tối, tuyệt vọng.
Cái c.h.ế.t của Chung Chí Kiệt giáng xuống cuộc đời Mẫu Đơn như một tiếng sét giữa trời quang, xé nát trái tim nàng, đẩy nàng vào vực thẳm của tuyệt vọng. Nàng sống trong đau khổ, dằn vặt, tự trách bản thân mình đã không giữ được chàng.
Phủ tướng quân, từng là nơi tràn ngập tiếng cười, giờ đây chìm trong u ám, tang tóc. Lâm thị suy sụp hoàn toàn, ngày đêm khóc thương con trai. Mẫu Đơn cũng không khá hơn, nàng gầy rộc đi, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt hốc hác.
Quản gia Lý nhìn Mẫu Đơn, lòng quặn thắt. Ông đã chứng kiến tình yêu của hai người, chứng kiến những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi của họ.
“Tiểu thư Mẫu Đơn, cô phải cố gắng giữ gìn sức khỏe.” Quản gia Lý khuyên nhủ. “Tướng quân ở trên trời, cũng không muốn thấy cô như vậy.”
Mẫu Đơn lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Quản gia Lý, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa? Chí Kiệt đã bỏ tôi mà đi rồi…”
“Tiểu thư, cô còn có phu nhân, còn có chúng tôi. Chúng tôi đều cần cô.” Quản gia Lý nói.
Mẫu Đơn im lặng, nàng biết quản gia Lý nói đúng. Nhưng nỗi đau mất đi người yêu thương quá lớn, khiến nàng không thể nào vượt qua được.
Nàng trở về phòng, đóng chặt cửa, ôm chặt chiếc vòng ngọc mà Chung Chí Kiệt đã tặng, khóc nấc lên. Nàng nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào với chàng, nhớ lại nụ cười, ánh mắt, giọng nói của chàng. Tất cả giờ đây chỉ còn là hồi ức, là nỗi đau khôn nguôi.