Minh Hôn: Vị Minh Vương Truy Thê - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-16 10:54:57
Lượt xem: 80
Chương 1: Ngọc Bội Định Mệnh
Kì nghỉ hè năm nhất, Kim Nhi quyết định đến một tỉnh miền núi xa xôi để thực hiện bài báo cáo du lịch đầu tiên của mình. Nơi đây nổi tiếng với những câu chuyện dân gian kỳ bí, những lời đồn thổi về thế giới tâm linh khiến Kim Nhi vô cùng hứng thú. Cô muốn tự mình trải nghiệm, khám phá xem đâu là thật, đâu là giả.
Chiều tà buông xuống, sương mù giăng kín lối. Kim Nhi lê bước trên con đường mòn dẫn đến nhà nghỉ, hai bên là rừng cây um tùm, âm u đến rợn người. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại trên một vật nhỏ sáng lấp lánh dưới gốc cây cổ thụ. Đó là một miếng ngọc bội màu đỏ rực, được chạm khắc tinh xảo hình một con phượng hoàng đang sải cánh, mặt sau là một chữ "Huyền" viết bằng chữ Hán cổ, nét chữ mạnh mẽ, uy nghiêm.
Cảm thấy hứng thú, Kim Nhi nhặt miếng ngọc lên, xoay xoay trong lòng bàn tay. Nó toát ra một hơi lạnh kỳ lạ, khiến cô bất giác rùng mình. "Cái này chắc có thể thêm vào bài báo cáo của mình." Kim Nhi thầm nghĩ, rồi cất miếng ngọc vào túi áo.
Từ đêm đó, giấc ngủ của Kim Nhi bắt đầu bị những giấc mơ kỳ lạ quấy nhiễu. Cô mơ thấy một người đàn ông cao lớn, uy nghi, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng như băng sương, ngồi trên đầu giường mình. Anh ta chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khó dò. Hai đêm liên tiếp, giấc mơ lặp lại, khiến Kim Nhi có chút bối rối. "Chắc là mình độc thân quá lâu rồi." Cô tự an ủi bản thân.
Đến đêm thứ ba, giấc mơ lại càng kỳ quái hơn. Kim Nhi thấy một đoàn kiệu hoa rực rỡ dừng ngay trước cửa phòng nghỉ của mình. Bà nội cô, người đã mất hơn 15 năm trước, đột nhiên xuất hiện, nắm tay cô, mỉm cười dịu dàng: "Kim Nhi, đến lúc con phải về nhà rồi."
Kim Nhi ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị bà dắt lên kiệu hoa. Đoàn kiệu lững lững tiến về phía trước, đi qua một cây cầu lớn. Bên dưới cầu là dòng nước đỏ ngầu, những mảnh xương trắng nổi lềnh bềnh. Xung quanh cầu, vô số bóng đen lờ mờ đang quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu. Kim Nhi sợ hãi, bám chặt lấy tay bà. "Bà ơi, đây là đâu? Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Bà nội chỉ mỉm cười, không nói gì. Đoàn kiệu tiếp tục tiến về phía trước, biến mất trong màn sương mù dày đặc…