MẸ TÔI RẤT THÍCH TÔI CHỊU KHỔ - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-01-14 08:48:16
Lượt xem: 4,573
Lưu Xuân Mai nịnh nọt nhìn tôi.
“Tư Doanh, trước đây đều là mẹ làm không đúng, bỏ qua cảm nhận của con, nuông chiều em trai con, mới khiến nó trở nên hư hỏng như vậy. Mẹ và chú Lý của con đều đã biết sai rồi, con đừng kiện em trai nữa, cả nhà mình lại cùng nhau sống tốt, được không? Mẹ đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không để Lý Gia Khang bắt nạt con nữa, mẹ sẽ làm chủ cho con! Mẹ nghe nói trong tù người ta thích nhất là bắt nạt những đứa trẻ vị thành niên trắng trẻo, mập mạp như em con đấy, nó dù sao cũng là em ruột cùng chung huyết thống với con, sao con có thể nhẫn tâm nhìn nó chịu khổ được chứ?”
Coi kìa, nói nghe hay ho làm sao!
Cái gì mà em ruột cùng chung huyết thống.
Đôi khi tôi còn nghi ngờ Lưu Xuân Mai nói dối nhiều quá, có phải tự lừa mình dối người hay không.
Đối mặt với ánh mắt đầy hy vọng của họ, tôi uống một ngụm trà sữa, rồi mới chậm rãi hỏi ngược lại: “Nhưng mà mẹ, mẹ không phải vẫn luôn nói chịu khổ là phúc sao? Con thấy em trai chính là chưa từng chịu khổ, mới hư hỏng như vậy. Biết đâu vào tù bị người ta đánh đập một trận, nó sẽ sửa đổi được thì sao.”
Lưu Xuân Mai không cần suy nghĩ liền phản bác: “Con và Gia Khang sao có thể giống nhau được?!”
Chạm phải ánh mắt lạnh như băng của tôi, bà ta nhận ra mình lỡ lời, lập tức im bặt. Cười gượng gạo: “Doanh Doanh, mẹ không có ý đó…”
Tôi cười lạnh, cũng không muốn giả vờ với họ nữa.
“Vậy là có ý gì, tại sao tôi sinh ra đã phải chịu khổ, còn mấy người thì được ăn ngon mặc đẹp?”
Lý An Đông đập bàn: “Tư Doanh, sao lại nói chuyện với mẹ như thế!”
Tôi đập bàn mạnh hơn ông ta: “Đừng giả vờ nữa, hai người căn bản không phải cha mẹ tôi! Hai người, là kẻ buôn người!”
Lý An Đông và Lưu Xuân Mai kinh ngạc nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch dần.
Họ thất thanh: “Sao con lại biết?!”
Tôi khoanh tay: “Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm! Sao, bắt cóc tôi về rồi có con trai, vui lắm chứ? Nhìn tôi phải xa cha mẹ ruột, trở thành nô lệ cho gia đình các người, bị các người đùa bỡn trong lòng bàn tay, đắc ý lắm phải không? Tôi nói cho các người biết, tôi không chỉ muốn đưa Lý Gia Khang vào tù, mà cả hai người, tôi cũng sẽ không bỏ qua!”
Đột nhiên, Lưu Xuân Mai luống cuống nắm lấy tay tôi.
“Tư Doanh, con không thể đối xử với mẹ như vậy! Lúc đó mẹ vẫn luôn muốn có con, nhưng mãi mà không thụ thai được, lại không có tiền làm thụ tinh trong ống nghiệm. Mẹ và lão Lý nhìn thấy con ở Quảng trường Thời Đại, nhỏ nhắn, trắng trẻo, xinh xắn như búp bê, rất đáng yêu.”
Lý An Đông cũng phụ họa: “Lần đầu tiên nhìn thấy con, chúng ta đã nghĩ, nếu có con, chắc chắn sẽ giống con như thế này! Vì vậy mới nhất thời hồ đồ, bắt cóc con về, chúng ta không phải cố ý đâu!”
Tôi nhìn vào chiếc máy ghi âm đang nhấp nháy đèn đỏ trong túi xách, nhẹ nhàng thở ra.
Thì ra là vậy, thì ra là vì lý do nực cười này mà khiến tôi phải xa cách cha mẹ ruột.
Tôi tức giận đến mức bật cười, chậm rãi rút tay về.
“Không phải cố ý, lời này chính các người có tin không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ajax/get-chapter.]
Lưu Xuân Mai vẫn đang cố gắng biện minh cho mình.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Tư Doanh, con quên rồi sao? Mẹ trước đây đối xử với con rất tốt, cái gì ngon, cái gì hay đều cho con, còn mua cho con váy công chúa xinh đẹp nữa. Mẹ thật lòng yêu thương con mà.”
Đúng là đã từng có những điều đó.
Trước khi Lý Gia Khang ra đời, tôi cũng đã từng có một khoảng thời gian sống tốt.
Nhưng sau khi Lý Gia Khang ra đời, tất cả đều thay đổi, tôi trở thành thùng rác và người hầu của nhà họ Lý, càng là một người thừa thãi đúng nghĩa.
Những ký ức tốt đẹp ít ỏi đó, trong cơn ác mộng dài đằng đẵng của tôi, căn bản chẳng đáng nhắc tới!
Tôi không muốn nói nhảm với họ nữa.
Bằng chứng ghi âm vừa rồi tôi đã gửi cho chị cảnh sát hôm trước quen.
Không có gì bất ngờ, nhiều nhất hai mươi phút nữa, cảnh sát sẽ đến, bắt giữ bọn họ theo pháp luật.
“Các người, tự lo cho mình đi!”
Tôi nhìn họ lần cuối, rồi quay người bước ra khỏi quán trà sữa.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên người, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Hy vọng từ nay về sau, tôi chỉ là chính tôi mà thôi.
Nhưng tôi còn chưa đi được bao xa, Lý An Đông và Lưu Xuân Mai đã đuổi theo.
Khuôn mặt họ méo mó, ánh mắt điên cuồng.
“Lý Tư Doanh, đồ vong ân bội nghĩa, mày hủy hoại gia đình chúng tao, mày cũng đừng hòng sống yên ổn!”
“Chúng tao dù có xuống địa ngục, cũng phải lôi mày theo chôn cùng!”
Họ đưa tay đẩy tôi vào dòng xe cộ tấp nập.
Tiếng còi xe inh ỏi, chiếc xe đang lao tới trước mặt tôi ngày càng gần.
Cảm giác ngũ tạng lục phủ bị đ.â.m nát bao trùm lấy tôi.
Tôi đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Chỉ cảm thấy xung quanh một màu đỏ máu, mặt đất đỏ, bầu trời cũng đỏ.