Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ TÔI RẤT THÍCH TÔI CHỊU KHỔ - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2025-01-14 08:46:11
Lượt xem: 6,305

7.

Lý An Đông và Lưu Xuân Mai mất cả chì lẫn chài, vô cùng buồn bực, nhìn tôi cũng đặc biệt khó chịu. Không chỉ không cho tôi ăn cơm, còn bắt tôi hầu hạ Lý Gia Khang suốt ngày đêm, sau khi ốm dậy hắn ta càng trở nên khó chiều hơn.

Nhưng tôi không phải kẻ ngốc!

Tôi vô tình tiết lộ với bác sĩ và y tá rằng tôi còn chưa đủ mười tám tuổi, rồi dùng số tiền tiết kiệm được trước đó mua đồ ăn bổ dưỡng cho bản thân.

Lưu Xuân Mai bị y tá gọi lại và thông báo phải có người lớn giám hộ thì rất bực tức. Lý Gia Khang vốn dĩ đã hay làm phiền người khác, nửa đêm cứ nửa tiếng lại đòi đi vệ sinh bảy tám lần thì không nói. Chỉ cần không cho hắn ăn thịt, hắn có thể la hét ầm ĩ nửa tiếng đồng hồ.

Chỉ trong một tuần, Lưu Xuân Mai bị hắn hành hạ đến mức tiều tụy, trông tinh thần sa sút hẳn.

Tôi không hề có chút đồng cảm nào. Tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là do họ tự làm tự chịu mà thôi!

Cứ như vậy, chẳng mấy chốc đã đến ngày công bố điểm thi đại học. Lưu Xuân Mai lại đổi điện thoại của tôi thành điện thoại giả, nhưng tôi đã sớm điền số điện thoại của cô giáo chủ nhiệm vào mục thông tin liên lạc.

Lần này tôi không bỏ thi môn Ngữ văn, đạt điểm trên bảy trăm!

Cô giáo chủ nhiệm cười toe toét, đích thân dẫn giáo viên của ban tuyển sinh Thanh Bắc và mười vạn tiền thưởng dành cho học sinh giỏi đến nhà tôi.

Lý An Đông và Lưu Xuân Mai nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải tươi cười tiếp đón. Dưới ánh mắt ghen tị của hàng xóm láng giềng, họ vỗ n.g.ự.c cam đoan nhất định sẽ cho tôi đi học đại học.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng họ căn bản không muốn tôi được sống yên ổn.

Vì vậy, họ đưa ra một điều kiện: Trong thời gian học đại học, tất cả học phí và sinh hoạt phí của tôi đều phải do tôi tự kiếm, không được động đến mười vạn kia.

Họ lại lôi ra bài ca quen thuộc:

"Lý Tư Doanh lúc nhỏ đi xem bói, nói là phải chịu khổ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chúng tôi cũng không muốn con bé khổ cực như vậy, nhưng vì sức khỏe của nó, chúng tôi đành phải nhẫn tâm làm vậy."

Bài ca này họ đã hát mười mấy năm rồi, hàng xóm láng giềng nghe nói sẽ cho tôi đi học, cũng không nói gì thêm.

Chỉ có giáo viên của ban tuyển sinh Thanh Bắc và cô giáo chủ nhiệm: "..."

Không hiểu, không tôn trọng, không chúc phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ajax/get-chapter.]

Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ họ vẫn là người giám hộ hợp pháp của tôi chứ?

Trước khi rời khỏi nhà tôi, cô giáo chủ nhiệm thương cảm vỗ vai tôi. Cô ấy nói với tôi: "Cố lên Lý Tư Doanh, đợi em lên đại học, rời khỏi họ, em sẽ được tự do."

Mắt tôi cay cay, gật đầu.

Cô giáo không biết, tôi không chỉ muốn tự do, tôi còn muốn cho bọn họ sống không bằng chết!

8.

Sau khi biết mình bị bắt cóc, tôi cũng đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát. Nhưng tôi không có bằng chứng, lại chưa đủ tuổi vị thành niên. Cho dù làm giám định ADN chứng minh tôi không phải con ruột của Lưu Xuân Mai thì sao? Lúc đó họ chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu là tôi được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Mười mấy năm trước, chế độ nhận con nuôi chưa hoàn thiện, rất nhiều người đã lợi dụng kẽ hở để nhận con nuôi. Thời gian đã lâu, tư liệu bị thiếu, cảnh sát căn bản không thể điều tra. Muốn dựa vào việc này để đưa Lý An Đông và Lưu Xuân Mai ra trước pháp luật là điều không thể!

Tôi phải nghĩ cách lấy được bằng chứng họ thừa nhận tội bắt cóc!

Nhưng ngoại trừ cuộc cãi vã mất kiểm soát hôm đó, Lưu Xuân Mai và Lý An Đông tuyệt đối không nhắc đến chuyện này, dường như đã quyết tâm chôn vùi chuyện này trong bụng.

Tôi chỉ có thể mua vài chiếc camera mini giấu trong nhà, hy vọng có thể thu thập được bằng chứng. Đồng thời, để tránh bị họ nghi ngờ, tôi lấy cớ đi làm kiếm tiền, vào làm việc tại nhà máy điện tử mà cô giáo chủ nhiệm giới thiệu, sống trong ký túc xá công nhân, không về nhà.

Tôi biết họ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tôi c.h.ế.t "bất ngờ" để lấy tiền bảo hiểm, làm như vậy vừa có thể bảo vệ bản thân, vừa có lợi cho việc thu thập bằng chứng.

Những ngày ở nhà máy điện tử tuy vất vả, nhưng không có những toan tính, tôi sống rất thoải mái. Nhiều cô chú biết tôi thi đậu Thanh Bắc, thậm chí còn chủ động giúp tôi làm việc, để tôi dạy kèm cho con cái của họ. Họ đối xử với tôi rất trìu mến.

"Nếu Tư Doanh là con nhà cô chú, thì đúng là mộ tổ nhà cô chú bốc khói xanh rồi!"

Ở đây, tôi đã nhận được sự quan tâm mà tôi hằng mong ước.

Nhưng Lưu Xuân Mai và Lý An Đông lại không muốn tôi được yên ổn.

Vào cuối tuần thứ hai tôi đi làm, họ đã cố gắng liên lạc với tôi, bảo tôi về nhà ăn cơm.

"Tư Doanh, chú Lý và mẹ rất nhớ con."

 

Loading...