Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ TÔI RẤT THÍCH TÔI CHỊU KHỔ - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-01-14 08:44:36
Lượt xem: 7,381

4

Khi tôi ôm bụng chậm rãi đuổi kịp họ, thì thấy Lý An Đông đang điên cuồng đá vào chiếc lốp xẹp, tức giận bất lực.

"Ai lại vô liêm sỉ rải đinh trên đường thế này, tôi phải báo cảnh sát bắt các người!"

Tôi nở nụ cười ngây thơ.

"Chú Lý, sao chú lại nói như vậy?

"Biết đâu là ông trời muốn rèn luyện ý chí của cả nhà, giống như các người rèn luyện con vậy?"

Cả nhà họ bị tôi chặn họng không nói nên lời.

Vì Lý An Đông lái xe rất nhanh, nên khi dừng xe lại không phanh kịp, đầu xe đ.â.m vào lan can bên đường.

Ông ta phải ở lại để phối hợp với cảnh sát xử lý tai nạn.

Tiếc là không thể để ba người này bị chút thương tích nào!

Lý Gia Khang lại không chịu, làm ầm lên: "Con muốn đi xem biển, bây giờ phải đi, các người đã hứa với con rồi!"

Bất đắc dĩ, Lưu Xuân Mai quyết định dẫn Lý Gia Khang và tôi đi bộ đến khu du lịch gần đó trước.

Nắng như thiêu như đốt, Lý Gia Khang, một tên béo phì suốt ngày ăn đồ ăn vặt, không hề tập thể dục, làm sao chịu nổi?

Đi được vài bước, đã mồ hôi đầm đìa, kêu gào đòi người cõng.

Tôi gầy như que củi, Lý Gia Khang chê tôi cứng.

Cậu ta tay chỉ vào Lưu Xuân Mai, cười híp mắt nói:

"Mẹ, mẹ cõng con đi!"

Lưu Xuân Mai luôn chiều theo ý cậu ta, lập tức ngồi xổm xuống cho Lý Gia Khang leo lên lưng.

Nhìn thoáng qua, hai người giống như một cây sậy mỏng manh cắm một con ếch bò lớn, trông rất buồn cười.

Lưu Xuân Mai dù sao cũng chỉ là một phụ nữ trung niên gầy yếu, cõng được một lúc đã thở hổn hển.

Suýt chút nữa đã làm rơi Lý Gia Khang xuống đất.

Lý Gia Khang khi thì chê bà ta đi chậm như sên, khi thì nói hai người dính vào nhau nóng quá.

Cuối cùng miễn cưỡng nhảy xuống, ngồi phịch xuống dưới bóng cây.

"Con không đi nữa, con muốn đi xe!"

Lưu Xuân Mai cố gắng nói lý lẽ với cậu ta.

"Nơi hoang vu hẻo lánh này, lấy đâu ra xe taxi, mọi người đều ra ngoài chơi, cho dù con giơ tay ra cũng không ai chịu dừng lại chở thêm mấy người thừa.

"Gia Khang, con nhịn thêm chút nữa, từ đây đến điểm tham quan gần nhất chỉ còn năm cây số thôi, đến lúc đó mẹ sẽ mua kem cho con ăn, được không?"

Nhưng Lý Gia Khang nhất quyết không chịu đi tiếp, nằm lăn ra đất ăn vạ.

"Con không quan tâm! Họ không muốn chở thì cứ thêm tiền thôi, không có tiền thì các người ra ngoài du lịch làm gì, sinh con làm gì!"

Lưu Xuân Mai bị làm phiền đến mức tức giận, nhưng lại không nỡ nổi giận với cậu con trai bảo bối.

Vì vậy, bà ta quay sang tôi cười giả lả:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Doanh Doanh, đến lúc kiểm tra con rồi đấy.

"Nếu con không gọi được xe, tối nay đừng hòng ăn cơm!"

Lý Gia Khang cũng hứng thú nói: "Đồ phá gia chi tử, bụng mày chắc đang đau lắm nhỉ? Gọi được xe sớm thì mày cũng thoải mái hơn chứ?"

Tôi nhìn hai mẹ con mồ hôi đầm đìa, gần như được vớt lên từ dưới nước, cười lạnh.

Hai người này đúng là vẫn vô liêm sỉ như mọi khi.

Đáng tiếc, tôi đã biết trước họ sẽ ra tay với tôi.

Không chỉ dùng thuốc kiểm soát nội tiết tố để tránh kỳ kinh nguyệt, mà còn uống thuốc chống say nắng trước, trên người còn dán mấy chục miếng dán hạ sốt y tế.

Nhiệt độ bên ngoài bây giờ khoảng 39 độ, đối với tôi chỉ hơi khó chịu một chút, nhưng đối với họ thì chưa chắc!

Không phải chỉ là gọi xe thôi sao?

Xem ai chịu đựng được ai!

5

Tôi giả vờ gọi xe suốt một tiếng đồng hồ.

Cho đến khi Lý An Đông xử lý xong vụ tai nạn, đi bộ đuổi kịp chúng tôi, vẫn không gọi được một chiếc xe nào.

Lưu Xuân Mai tức đến mức khi thì mắng tôi vô dụng, khi thì chửi rủa xã hội xuống cấp, lòng người bạc bẽo.

Nhưng bà ta cũng không nghĩ lại.

Ai mà trên đường nhìn thấy một học sinh cấp hai béo ú, cao lớn gần hai trăm cân và một người phụ nữ trung niên trông như điên dại, lại chịu dừng xe chở họ? Không muốn sống nữa sao?

Lúc này, Lý Gia Khang dựa vào gốc cây, đã không còn sức để kêu la nữa.

Nhiệt độ cao và mất nước kéo dài khiến môi cậu ta trắng bệch, trông rất yếu ớt.

Lưu Xuân Mai xót con trai đến mức ôm cậu ta gọi "con yêu".

Thấy cậu con trai cưng thật sự không chịu nổi nữa, Lý An Đông nghiến răng, lấy điện thoại di động ra định gọi xe ôm.

Ông ta vừa thao tác điện thoại vừa mắng: "Đồ đàn bà tóc dài não ngắn, sớm bỏ tiền ra thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi!"

Những ngày lo lắng liên tục, cộng thêm việc chồng liên tục trách móc sau khi mọi chuyện không suôn sẻ.

Tâm trạng Lưu Xuân Mai đột nhiên sụp đổ.

"Nếu không phải anh cứ muốn trải nghiệm tốc độ và sự kích thích, thì lốp xe cũng đâu có cán phải đinh!

"Bây giờ anh lại quay sang trách tôi tóc dài não ngắn.

"Anh đừng tưởng tôi không biết anh và con hồ ly tinh mở tiệm làm đẹp dưới kia dan díu với nhau!

"Được rồi, anh chê tôi là bà già xấu xí không xứng với anh nữa phải không? Vậy thì ly hôn!"

Nhìn hai người cắn xé nhau, tôi giả vờ ngất xỉu đúng lúc.

Vở kịch miễn phí, không nghe thì phí!

 

Loading...